Cứu Mạng, Đối Tượng Liên Hôn Của Ta Là Tà Thần!

Chương 9: Tình trạng nhà họ Bạch

Chàng trai nói những lời này, thần sắc lộ ra vẻ kiên quyết sau khi suy nghĩ, hàng mi đen dài cong vυ't khẽ động.

Bạch Nghiên thầm thề rằng sẽ làm Nguyên Bảo đổi ý.

Nhìn Bạch Thính xem, tuy cao ngang ngửa mình, nhưng em trai còn chưa tốt nghiệp đại học, mặt non búng ra sữa, tính tình mềm mỏng, mà hiện tại sức khỏe cũng không tốt lắm. Sao có thể để em ấy đi dỗ Nguyên Bảo.

Bạch Nghiên thu hồi suy nghĩ, thẳng thắn nói với Bạch Thính rằng sau này cậu có thể sẽ gặp nhiều thứ như vậy hơn.

Anh không chỉ đến tìm Nguyên Bảo, mà còn tiện thể đưa cậu đến từ đường một chuyến, muốn cậu hưởng chút hương khói của tổ tiên nhiều đời tiếp ứng trong từ đường, dù sao cũng có thể phòng ngừa được một số yêu ma quỷ quái.

Vì vậy Bạch Thính liền theo Bạch Nghiên đến từ đường thắp hương, lại tiện thể đi dạo trong biệt thự nhà họ Bạch.

Trên đường đi Bạch Nghiên giới thiệu chi tiết gia phả nhà họ Bạch cho cậu.

Ông cụ Bạch có 3 con trai 1 con gái, Bạch Lâm là con trưởng. Nhà họ Bạch từng là gia tộc Huyền học, vốn là đối tác hợp tác của Hội thuật sĩ, nhưng kéo dài đến nay, thực lực đã suy yếu ít nhiều.

Thêm vào đó, thế hệ trẻ hiện nay rất ít người có thiên phú kế thừa, mối quan hệ với Hội thuật sĩ bên kia giờ cũng dần đứt đoạn.

Bạch Nghiên nói đến đây, nhìn Bạch Thính một cái, lại nói, “Nhưng chắc khoảng 2 ngày nữa anh sẽ theo học, dù sao mỗi nhà đều phải có ít nhất 1 người theo Huyền học.”

Bạch Thính quay đầu, chàng trai trong mắt mang theo chút nghi hoặc, hơi nghiêng đầu.

“Trước đây bát tự của anh thuần âm, dễ bị quấn, không thể học.”

“Thính Thính em không cần quan tâm nhiều như vậy, tuy quan hệ trong nhà không tính là quá thân thiết, nhưng gặp vấn đề vẫn sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”

Bạch Thính nhớ đến vẻ mặt không vui của ông nội Bạch, thì ra là nhà con trưởng lại không có người có thể kế thừa y bát. Tìm được cậu về đấy, nhưng cậu lại là thân thể thuần âm.

Mà theo lời Bạch Nghiên, những người khác từ nhỏ đã bắt đầu học, ít nhiều gì cũng học được chút ít công phu. Bạch Nghiên bây giờ mới bắt đầu, vậy thì chênh lệch cũng quá nhiều rồi.

Có lẽ là sợ Bạch Thính không quen, cũng muốn để cậu nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều, Bạch Lâm đặc biệt cho người hầu đưa bữa tối đến.

Bạch Thính cảm thấy người ba này thật sự quá hiểu ý người luôn.

Sau khi đóng cửa lại, Bạch Thính nhìn miếng bít tết lớn được cắt rất tỉ mỉ, há miệng a một tiếng.

Hai chiếc răng nanh vốn nhỏ nhắn xinh xắn, đột nhiên trở nên sắc nhọn.

Một miếng của Bạch Thính làm bay màu nửa đĩa bít tết.

Bên cạnh còn có canh xương hầm, màu trắng sữa đậm đà, Bạch Thính cứ thế uống cạn, sau đó cầm khúc xương lớn cắn một miếng, răng trực tiếp xuyên qua lớp xương cứng.

Ặc, cắn hơi sâu quá rồi!

Bạch Thính nghiêng đầu, nghiêng hàm răng trắng tinh, khúc xương trong miệng liền vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đĩa phát ra tiếng leng keng giòn tanh.

Thức ăn của con người tinh tế thật đấy, Bạch Thính vừa ăn vừa nghĩ.

Nữ hầu đến dọn đĩa, nhìn những chiếc đĩa trống không, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Đồ ăn mà đương gia (Bạch Lâm) bảo họ chuẩn bị gần như đầy một bản, không ngờ tiểu thiếu gia lại ăn hết sạch.

Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn, chàng trai mặc áo sơ mi trắng, đuôi sói đen rủ xuống cổ, cổ áo và vạt áo thêu cành hoa, ngón tay thon dài trắng nõn xinh đẹp.

Có lẽ là nhận ra ánh mắt của cô, Bạch Thính lau miệng bằng khăn giấy, tuy trong lòng áy náy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngoan ngoãn, hai má lúm đồng tiền như trăng rằm, trong veo dịu dàng.

Nữ hầu nhìn đến ngây người, đỏ mặt vội vàng dọn dẹp bàn, ăn nhiều thì đã sao, tiểu thiếu gia đang tuổi ăn tuổi lớn, nghe nói còn đang đi học nữa.

Bạch Thính thấy người biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới đưa tay xoa bụng thở dài, không còn cách nào khác, tộc của cậu sức ăn khá lớn mà.

-------------

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Bạch Thính được quản gia mời đến, nói là đại thiếu gia gọi cậu qua.

Trên đường đi Bạch Thính thăm dò hỏi hai câu, quản gia nói có khách quý đến thăm.

Bạch Thính vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ phòng khách, cậu dừng bước, ngẩng đầu nhìn thẳng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tà Thần sáng sớm đã mặt mày nhợt nhạt ngồi thờ ơ trong phòng khách nhà người khác.