Nguyên Bảo đột nhiên bị ôm lấy, nó ngẩn người, ngơ ngác nhìn Bạch Thính. Từ góc độ của nó chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng như tuyết của chàng trai, cổ thon dài trắng nõn, đẹp mắt.
Nó ngây ngốc lắc đầu, tuyệt đối không được bị khuôn mặt này lừa gạt. Nó thích chủ nhân hiện tại của nó hơn!
“Cậu, cậu đừng tưởng ôm tui là tui sẽ đồng ý đâu nhá! Mặc dù Nguyên Bảo đại nhân hôm nay đã cứu cậu, cậu cũng không cần sùng bái tui quá đâu!”
Bạch Thính cứ thế nghe rồng con lải nhải không ngừng, một lúc sau cậu mới hiểu, nó là do Bạch Lâm vất vả tìm đến để bảo vệ Bạch Nghiên, để nó nhận anh ta làm chủ nhân mình. Dù sao do bát tự thuần âm nên từ nhỏ Bạch Nghiên cũng bị không ít yêu ma quấn thân.
Hôm nay chính nhóc rồng con này đã phun lửa diệt trừ nữ quỷ kia.
Mà bây giờ, cậu trở về, cộng thêm bát tự quy vị, so với Bạch Nghiên, cậu càng cần bé con này hơn. Vậy nên Bạch Nghiên định để Nguyên Bảo nhận cậu làm chủ nhân, để nó bảo vệ cậu.
Hiểu rõ tình hình, Bạch Thính liền thả rồng con đang quẫy đạp đấm đá lung tung, đuôi còn chọc người từ trong lòng xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, “Vậy cũng hợp ý ta. Dù sao ta cũng không cần nhóc lắm.”
Mông nhỏ của Nguyên Bảo bất ngờ bị đập xuống mặt đất, lập tức kêu “Ui” một tiếng. Nó tức giận bật dậy nhìn Bạch Thính, hoàn toàn không ngờ mình lại bị ghét bỏ, tức đến đỏ mặt tía tai.
Nhưng chưa kịp nói gì, bàn tay tay thon dài trắng nõn đã đưa ra, lại túm lấy nó.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân trên hành lang đến gần, người tới rất nhanh đã đến cửa.
Bạch Nghiên nhìn thấy Nguyên Bảo trong lòng Bạch Thính, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh còn đang không biết nó chạy lung tung đâu rồi, không ngờ là đến chỗ em chơi.”
“Thính Thính bây giờ em cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không? Ở đây quen chứ? Có chỗ nào không quen, có thể nói cho anh biết, hoặc gọi thẳng xuống phòng trực để người hầu xử lý cũng được.”
Bạch Nghiên vừa hỏi Nguyên Bảo hai câu, liền chuyển sự chú ý sang Bạch Thính.
Ngủ một giấc, sắc mặt Bạch Thính đã tốt hơn rất nhiều.
Bạch Thính đưa Nguyên Bảo qua, mỉm cười nhẹ, “Mọi thứ đều tốt, cảm ơn anh.”
Bạch Nghiên lớn hơn cậu một chút, gọi anh là đúng rồi.
Bạch Nghiên nhận lấy Nguyên Bảo ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, nghe thấy Bạch Thính gọi mình như vậy, anh rõ ràng rất vui, “Vậy thì tốt, à, đúng rồi, để anh giới thiệu cho em, đây là Nguyên Bảo——”
Anh còn chưa nói xong, Nguyên Bảo đã uất ức vùi đầu vào lòng anh cáo trạng, “Cậu ta vừa ném tui xuống đất!”
Bạch Thính nhướng mày, khi Bạch Nghiên nhìn qua thì trở nên vô tội, “Vừa lúc nãy Nguyên Bảo đến gõ cửa, em không nhìn thấy nó, mở cửa không chú ý.”
“Cậu ta còn túm đuôi xách tui lên!” Nguyên Bảo quay đầu trừng mắt nhìn cậu, cảm thấy những lời Bạch Thính vừa nói dường như không có vấn đề gì, nhưng lại luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Bạch Nghiên ngạc nhiên, anh xoa đầu Nguyên Bảo, “Thính Thính không cố ý, em ấy không biết nhóc.”
Rồng con nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của chủ nhân nhìn mình, giọng điệu cũng giống như ngày thường, nhưng lần này lại rõ ràng nghe thân thiết với Bạch Thính hơn, nó tức giận, kêu lên một tiếng rồi giận dỗi nhảy ra khỏi lòng Bạch Nghiên, sau đó vẫy đuôi chạy biến.
Lòng Bạch Nghiên trống rỗng, anh vội vàng quay người gọi Nguyên Bảo cẩn thận.
Vừa dứt lời, rồng con đã ngã sóng soài.
Bạch Nghiên: …
Bạch Thính: …
Rồng con nghiến răng bò dậy, quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt quan tâm của chủ nhân và ánh mắt chế nhạo của người sắp trở thành chủ nhân của mình, nó đau lòng chạy xa hơn, “Tui không muốn cậu ta làm chủ nhân của tui đâuuuuuu!”
Bạch Thính suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Một bé con ngốc nghếch như vậy mà lại đòi bảo vệ cậu, Bạch Thính cũng có chút nghi ngờ. Dù vậy, cậu cũng không để lộ ra suy nghĩ của mình.
Bạch Nghiên bao nhiêu năm qua đều được Nguyên Bảo che chở, biết rõ năng lực của nó, đã nói đến đây, cũng liền nói rõ Nguyên Bảo sẽ nhận cậu làm chủ.
“So với anh, bây giờ em cần được bảo vệ hơn. Anh sẽ thuyết phục Nguyên Bảo, tính tình nó khá giống trẻ con, dễ dỗ lắm.”
“Hơn nữa, có nó cạnh em, ba và anh cũng yên tâm hơn.”
Theo tình hình hiện tại của Bạch Thính, cậu quả thực không nên từ chối.
Vì vậy Bạch Thính nghiêm túc gật đầu, “Nhưng Nguyên Bảo hình như không thích em lắm… Nếu nó thực sự không muốn, anh cứ giữ nó, em sẽ tự bảo vệ mình.”