Lúc này Triệu Tê mới nhớ ra. Trong nguyên tác có đề cập, mặc dù cẩu hoàng đế này nuôi rất nhiều nam nữ trong hậu cung, nhưng vì chưa lập hậu nên không thể phong vị cho họ. Nguyên chủ cũng không thèm phong, bởi vì ngoại trừ Dung Đường, tất cả những người khác đối với gã chẳng qua chỉ là món đồ có thể tùy tiện vứt bỏ mà thôi.
Triệu Tê xua tay: "Thôi khỏi, trẫm tự ngủ."
Không biết là do đổi sang môi trường mới hay do mấy món ăn tối nay quá "bổ", mà Triệu Tê trằn trọc mãi không ngủ được, cả người bức bối, môi khô miệng khát.
Vất vả lắm mới thϊếp đi, thì lại bị một tràng la hét inh tai đánh thức.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Triệu Tê giật mình bật dậy. "Chuyện gì? Có thích khách sao? Hộ giá! Mau hộ giá!"
Giang Đức Hải nước mắt lưng tròng, run rẩy chỉ vào hạ thân cậu, giọng nói đầy xúc động:
"Long mạch của hoàng thượng… nó… nó đứng lên rồi!"
Triệu Tê theo ánh mắt của Giang Đức Hải nhìn xuống, quả nhiên thấy tiểu huynh đệ "đỉnh thiên lập địa" của mình đang hùng dũng trỗi dậy. Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng cậu cũng rơi xuống.
Có vẻ như cơ thể nguyên chủ không hề có vấn đề gì, việc không thể cương cứng trước đây có lẽ chỉ là do tâm lý. Bây giờ, linh hồn đã đổi chủ, con sư tử đực ngủ say nhiều năm đã bị Triệu Tê đánh thức!
Triệu Tê còn chưa kịp phản ứng, Giang Đức Hải đã khóc đến mức nghẹn ngào không thở nổi. Nhìn bộ dạng của ông, Triệu Tê có cảm giác lão thái giám này có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
"Trời phù hộ Đại Tĩnh ta rồi, Hoàng thượng!" Giang Đức Hải run rẩy thốt lên. "Long mạch của Hoàng thượng đã đứng dậy, từ nay về sau, Đại Tĩnh cũng sẽ đứng dậy!"
Triệu Tê á khẩu, xấu hổ nói: "Cũng… Cũng không cần nói quá như vậy đâu…"
Giang Đức Hải vừa khóc vừa nói: "Nô tài có thể tận mắt chứng kiến Hoàng thượng hùng khởi, chết cũng không tiếc nuối! Nếu Thái hậu biết chuyện này…"
Như chợt nhớ ra điều gì, ông liền quay sang ra lệnh cho tiểu thái giám phía sau: "Mau! Mau đến Từ An cung báo hỉ cho Thái hậu! Còn Hoàng thượng, xin ngài cố gắng duy trì hiện trạng, để Thái hậu tận mắt chứng kiến hy vọng của Đại Tĩnh!"
Triệu Tê: "…" Ngươi thử duy trì một cái cho trẫm xem?
Không lâu sau, một vị mỹ phụ cao quý, trang nhã vội vã tiến vào tẩm cung của Triệu Tê.
Còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo mẫu hậu ra sao, cậu đã bị Thái hậu Ôn thị ôm chặt vào lòng.
"Tê nhi! Tê nhi của ai gia!"
Nước mắt của Thái hậu Ôn thị rơi lã chã, từng giọt lạnh lẽo đập vào mặt Triệu Tê.
"Con cuối cùng cũng trưởng thành rồi!"
Hương thơm thanh nhã trên người Thái hậu Ôn thị khiến Triệu Tê cảm thấy hơi không quen. Cậu vỗ vỗ tay bà, trợn mắt nói: "Mẫu… mẫu hậu, trẫm sắp bị người siết chết rồi…"