Nhưng vấn đề là, đỗ xe đã nguy hiểm, cô xuống lầu cũng nguy hiểm. Cô còn chẳng xuống được, chỉ có thể mong bác cả hoặc chú ba liều mình vào đón. Họ có cần mạo hiểm như vậy không?
Nói cách khác, nếu giờ ba mẹ cô ở nhà, bảo ba vòng qua đón chị họ hay anh họ, rồi ông ấy phải liều mạng xông lên cứu người, cô có đồng ý không?
Tận sâu trong lòng, câu trả lời là không. Ba cô hơn năm mươi rồi, đâu còn trai tráng gì nữa, chịu sao nổi.
Dù tính ba có ra sao, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cháu mình. Nhưng cô là con gái ruột, cô ích kỷ muốn giữ ba lại bên mình, không muốn ông ấy mạo hiểm.
Vậy thì cô có nên nhờ chú ba giúp không?
Ngón tay hơi do dự, cuối cùng vẫn bấm số.
Lần này đợi tận năm phút mới có người bắt máy.
Là anh họ nhấc máy:
“Bọn anh đi rồi, em đừng trách bọn anh không tìm em nhé! Bọn anh thực sự không dám đợi dưới khu nhà em!”
Đầu dây bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng chú ba quát lên.
Anh họ lớn tiếng đáp trả:
“Không thì sao nữa? Ngay cả đồ đạc còn chẳng kịp lấy, đào đâu ra thời gian tìm người cứu người?!”
“Mày nhắc lại xem!”
“Em nói đúng sự thật thôi!”
Thím ba đang lái xe, nhịn không nổi quát lên:
“Im ngay! Còn cãi nữa thì xuống xe đi bộ!”
Chú ba nhân cơ hội giật lấy điện thoại, áy náy nói:
“Nhĩ Điệp, đừng hoảng, cứ ở yên trong nhà chờ cứu hộ nhé con.”
Phó Nhĩ Điệp im lặng, khẽ thở dài:
“Thật ra con gọi chỉ để nói là… chú không cần tìm con đâu. Nhà con còn đồ ăn nước uống, có thể cầm cự được. Chú chỉ cần lo cho mọi người thôi. Vậy nhé, tạm biệt.”
Cúp máy.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, dù biết cuộc gọi này thực chất chỉ là một lời tạm biệt với chú ba, nhưng sâu trong lòng, cô vẫn giữ một chút hy vọng mong manh.
Cô bật cười khổ, mệt mỏi tựa vào sô pha.
Nếu ngay từ đầu cô chạy ra ngoài tìm bác cả, chú ba, có lẽ còn có cơ hội.
Nhưng cô đã làm gì? Bị một con zombie dọa chạy trốn, rồi ru rú trong nhà chờ đợi thứ sức mạnh viển vông nào đó. Không giúp được Triệu Tiểu Lộ – người còn chẳng biết đang ở đâu, cũng không dám ra ngoài gϊếŧ zombie tìm người thân.
Phó Nhĩ Điệp cúi đầu, vừa suy nghĩ lung tung vừa tiếp tục gọi điện cho những người khác.
Bà ngoại đang sống cùng dì nhỏ và em họ. Dì có xe, nếu có thể rời đi thì chắc họ cũng đã đi rồi.
Mình chỉ có một thân một mình ở đây, cũng tốt.
Mặc Chấp khẽ kêu lên một tiếng, liếʍ nhẹ lên tay Phó Nhĩ Điệp.
Cô bật cười.
“Vẫn còn có bảo bối dễ thương của chị đây mà~”
Gọi cho bà ngoại không được, dì nhỏ và em họ cũng mất liên lạc.
Sầm Hi Dương làm ca đêm, chẳng biết giờ ra sao.
Nhưng quan trọng nhất là, Triệu Tiểu Lộ có khả năng cao đã gặp chuyện.
Phó Nhĩ Điệp liếc mắt nhìn camera hành lang, số lượng thây ma chẳng những không giảm mà còn tăng lên do có nhiều người chạy ra chạy vào.
Cô kiểm kê lại số lương thực mình có.
Đầu tiên là mì gói. Hai thùng, mỗi thùng 24 gói, tổng cộng 48 gói. Chỉ riêng số mì này cũng đủ cô cầm cự trong một tháng.
Trong tủ lạnh vẫn còn ít rau củ và hoa quả, mấy thứ này phải ưu tiên ăn trước kẻo hỏng.
Hồi trước đóng phí quản lý chung cư được tặng một bao gạo mười ký, cộng với năm ký gạo đang ăn dở, vậy là có thêm hai tháng lương thực.
Nhưng đó là trên lý thuyết thôi.
Gạo thì cô biết phải nấu chín mới ăn được, mà nấu cơm thì cần nồi cơm điện hoặc bếp gas. Nhưng sau này chắc chắn sẽ cúp điện, cúp nước, cắt gas. Vậy gạo sống có thể làm gì đây?
Phó Nhĩ Điệp hoàn toàn mù tịt.
Vậy nên, gạo cũng phải ăn sớm.
Nhà vẫn còn vài hũ dưa muối mẹ ngâm từ dịp Tết, chắc cũng không đến nỗi ăn cơm không chan nước mắt.
Còn về Mặc Chấp, thức ăn cho chó vẫn còn hai mươi ký, tính ra cũng đủ ăn hai tháng.
Phó Nhĩ Điệp xoa đầu con cún ngoan ngoãn. “Vậy là chị em mình sẽ sống chết có nhau rồi.”
Mặc Chấp ư ử, dụi đầu vào tay cô.
Tính toán xong ngày chết ước chừng của mình, Phó Nhĩ Điệp cũng bình thản hơn.
Nhưng khi nhìn đống khoai lang, trái cây còn sót lại, cùng với mấy củ khoai tây lâu ngày chẳng biết là sắp mọc mầm hay chưa, cô không kìm được mà bật đèn ban công, lôi hết đám cây cảnh trong chậu ra để trồng đống thực phẩm đó xuống đất.
Dù gì thì… một hai tháng nữa cũng chết rồi.
Nhưng biết đâu…
Biết đâu cô lại trồng được một khu vườn rau xanh tốt thì sao?
Cô không biết tưới nước hay bón phân, thậm chí còn chẳng rõ mấy thứ này có thể trồng bằng cách vùi xuống đất hay không. Giờ lên mạng cũng không tra được nữa rồi. Nhưng nếu trời thương, nhỡ đâu lại lên mầm thì sao?
Chẳng phải mấy cây quất nhỏ, ớt hay hành lá cô trồng chơi trước đây vẫn phát triển ổn đấy thôi?
Lý trí nói với cô rằng, một cái ban công nhỏ xíu thế này thì nuôi sống được ai.
Nhưng cảm tính lại khiến cô ôm chút hy vọng mong manh, cứ trồng thử xem sao.
Còn mấy cây cảnh bị đào lên, cô cũng không nỡ vứt bỏ, liền tìm một cái thùng carton, rải tạm lớp đất mỏng vào đó, tưới chút nước rồi đặt chúng lên trên.
Phó Nhĩ Điệp dự định sáng mai sẽ buộc chúng vào dây, thả xuống đất dưới chung cư, coi như đưa tiễn một đoạn đường, để số phận tự quyết định xem chúng có sống được hay không.
Lập kế hoạch xong, cô ngủ ngon lành.
Điều hòa vẫn kiên trì thổi gió, một đêm bình yên, không mộng mị.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, mới tờ mờ năm giờ, Phó Nhĩ Điệp đã tỉnh giấc.
Cô mở cửa sổ ban công, quan sát tình hình bên ngoài.
Sự hỗn loạn kéo dài từ tối qua vẫn chưa lắng xuống.
Tầm mắt cô quét qua, đếm được ít nhất ba vụ tai nạn.
Xe cộ chất đống trên đường, biến con phố vốn đã chẳng rộng rãi gì trở thành một mớ hỗn loạn khó di chuyển.