Phó Nhĩ Điệp cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Cô đứng chần chừ một lúc lâu, đến khi thấy bên ngoài có thây ma lảng vảng lại gần, cô mới dứt khoát đóng cửa lại.
Cô không nỡ bỏ lại cún con. Thôi thì ở nhà cùng nhau đi. Nhỡ đâu sau này cả hai đều biến thành chó biến dị và người biến dị thì sao?
Vậy cứ thế đi.
Vừa khép cửa, Phó Nhĩ Điệp chợt nghe thấy âm thanh răng rắc như đá vụn vỡ ra.
Cúi xuống nhìn, nhưng chẳng thấy có gì bất thường.
“Chắc là mảnh xác ngoài cửa chưa dọn hết.” Cô nghĩ vậy, liền lấy chút nước hắt vào khe cửa, coi như làm sạch sơ sơ.
Ban công nhà Phó Nhĩ Điệp là dạng ban công khép kín, rộng khoảng tám, chín mét vuông, ba mặt là tường, một mặt là cửa sổ.
Cô nằm dài trên sàn, để mặc hơi nóng phả lên người, tắt đèn, tắt điều hòa. Điện thoại vẫn cắm sạc, dây kéo dài đặt ngay bên cạnh, đảm bảo có thể gọi điện, nhận tin bất cứ lúc nào, lúc nào cũng duy trì đầy pin.
Cứ thế, căng thẳng mà lơ mơ trôi đến chín giờ tối.
Trong phòng, nhiệt độ lên tới 35 độ. Cún con bên cạnh nóng đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn ngoan ngoãn không sủa.
Phó Nhĩ Điệp từ dưới sàn ngồi dậy.
Cô không biến dị, chỉ cảm thấy nóng. Đến giờ, tâm trạng cũng dần ổn định, không còn phiền muộn, bức bối, hay day dứt vì vừa mới gϊếŧ người nữa.
Bây giờ cô đang ở nhà, nhìn chung thì cũng khá an toàn.
Trong nhà có sẵn nhiều thùng nước, trước giờ sống một mình cũng có thói quen tích trữ mì gói. Nếu tiết kiệm, có thể ăn cầm cự được một tháng.
Giả sử lũ thây ma bên ngoài không vào được, cô có thể ở nhà chờ cứu viện.
Nhưng mà… tình hình biến dị hiện tại còn chưa rõ ràng, virus xác sống đâu có chừa ai, dù là người bình thường hay cảnh sát cũng đều có nguy cơ nhiễm bệnh.
Rất nhiều người chắc chắn sẽ kéo nhau đến đồn cảnh sát để tìm chỗ trú ẩn, nếu có ai đó mang virus vào trong, lây lan ra cả đám thì hậu quả sẽ rất khó lường. Khi đó, công tác cứu hộ e rằng cũng chẳng suôn sẻ được.
Mà nếu cứ ngồi đây chờ, có khi lại bỏ lỡ cơ hội trốn thoát lúc đầu. Đến khi cả thành phố toàn là thây ma, cô muốn chạy cũng không nổi.
Nhìn căn phòng bừa bộn sau một hồi giằng co chiến đấu, Phó Nhĩ Điệp suy nghĩ một lúc, rồi nghiến răng quyết định đạp xe đi tìm người thân, tiện thể xem có gặp được Triệu Tiểu Lộ không.
Bố mẹ cô ở xa, cách thành phố C tận một, hai nghìn cây số, không thể tính đến.
Người thân gần gũi nhất là bà ngoại, nhưng đi xe buýt cũng mất một, hai tiếng, cô lại không biết lái xe, đạp xe thì chẳng biết đến năm nào tháng nào mới đến nơi.
Gần đây nhất là nhà bác cả, bình thường đi bộ mất bốn mươi phút, nếu đạp xe nhanh, không biết hai mươi phút có tới nơi không. Nhà bác có xe, có khi cô có thể đi nhờ cùng chạy trốn.
Thật ra, nhà chú út còn gần hơn, nhưng quan hệ lại không thân thiết bằng bác cả, nên cô nghiêng về phương án tìm bác hơn.
Nghĩ là làm.
Cô gói ghém đồ đạc, vác theo cây búa sắt, khí thế bừng bừng mở cửa lao ra ngoài.
Nhưng vừa bước một chân ra, đã chạm ngay ánh mắt đờ đẫn của hàng xóm đang lảo đảo trong hành lang…!
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt vẩn đυ.c của hàng xóm chợt lóe lên tia sáng khác thường, như sư tử thấy thịt tươi, lập tức lao tới!
Đóng cửa, khóa cửa, cài xích, đẩy bàn chặn lại—tất cả chỉ trong chớp mắt, chỉ để lại con thây ma bên ngoài liên tục đâm sầm vào cửa, gào rú ầm ầm nhưng không sao vào được.
Năm phút sau, thây ma mất kiên nhẫn, lết đi nơi khác.
Phó Nhĩ Điệp thở phào nhẹ nhõm… rồi bỗng sững người phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng!
Cửa nhà mình là cửa mở ra ngoài.
Mẹ nó, cô ở trong này chặn cửa, chặn cho vui à?!
Sợ thì sợ, tức thì tức, cuối cùng cô tự chọc mình cười.
Phó Nhĩ Điệp lững thững kéo ghế sô pha và bàn ăn về chỗ cũ, tay vẫn không ngừng gọi cho người thân và mấy đứa bạn thân.
Có lẽ hôm nay cô may mắn nổ tung, sau một hồi bấm liên tục, chiếc điện thoại không có sóng cuối cùng cũng kết nối được với bác cả.
Mắt cô sáng rực:
“Bác cả, bác vẫn ổn chứ?!”
Đầu dây bên kia không quá ồn ào, có thể nghe thấy tiếng bác gái và chị họ lo lắng thì thầm bên cạnh, xen lẫn tiếng còi xe trên đường. Ngoài ra, chẳng có âm thanh gì khác.
Giọng bác cả có chút khó khăn:
“Bọn bác vẫn ổn, đã rời khỏi khu Đông Dã qua đường hầm Cửu Huy rồi.”
Khoảnh khắc đó, xung quanh bác cả trở nên im ắng, Phó Nhĩ Điệp cũng vậy.
Một lát sau, bác cả giải thích:
“Đường này không cùng hướng với chỗ cháu, nên bác không thể qua đón cháu được. Cháu tìm chú ba đi, xem chú ấy có thể đưa cháu ra ngoài không. Nếu không được thì cứ ở yên trong nhà, đợi cứu hộ đến.”
Chị họ ở bên kia, giọng đầy áy náy:
“Xin lỗi em. Nhưng đường xá bây giờ hỗn loạn lắm, nhà chị ở gần hầm Cửu Huy, nếu vòng qua chỗ em thì bọn chị sẽ mất đi lợi thế thoát thân. Thật sự xin lỗi. Em tìm chú ba nhé, nhà chú ấy tiện đường hơn.”
Phó Nhĩ Điệp há miệng, cuối cùng lại nghe chính mình nói:
“Không sao đâu, mọi người bảo trọng, đi đường bình an nhé.”
Điều hòa vẫn ù ù chạy, gió mát 26 độ nhưng chẳng thấy lạnh.
Cô xoa cánh tay, chỉnh lên 27 độ.
Thật ra, cũng không có gì đáng trách.
Bác cả nói đúng, nếu bác ấy vòng qua đây thật, cũng sẽ tốn nhiều thời gian hơn chú ba.
Cô lướt qua nhật ký cuộc gọi, nhìn số của chú ba mà mình chưa gọi được, ngón tay khựng lại.
Cô hiểu chứ.
Có vòng đường hay không, cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của họ.
Nếu đón người đơn giản như việc tấp xe xuống dưới lầu chờ cô chạy ra, thì nói làm gì.