Ta Ở Trong Văn Tuyển Tú Xưng Vương

Chương 15

"Xin chào!"

"Chào mọi người!" Trì Mộng nhắc nhở bản thân rằng mình mới mười tám tuổi, cần phải tràn đầy sức sống, vì vậy cô nở nụ cười, vui vẻ chào hỏi những cô gái chủ động bày tỏ thiện ý: "Chào mọi người nha!"

Cô bước nhanh về phía dãy ghế. Nhìn thấy các cô gái vẫn đứng đó, cô cười hỏi: "Mình ngồi thế nào nhỉ?"

"Ngồi thoải mái đi, tùy thích!"

"Thích ngồi đâu thì ngồi!"

Các cô gái trên sân khấu lần lượt lên tiếng. Một cô gái ngồi ở vị trí trung tâm chỉ tay lên phía trên, giọng nói vang hơn một chút: "Có thể nhìn theo màu sắc. Chín ghế ở ba hàng đầu tiên là lớp A, tiếp theo là B, C, rồi đến D và F. Càng lên cao, thực lực càng mạnh!"

Luật lệ này không khác mấy so với những chương trình tuyển chọn khác mà Trì Mộng đã xem trong mấy ngày qua, dù thay đổi thế nào thì vẫn giữ nguyên cốt lõi.

"Cảm ơn." Trì Mộng cười đáp, thấy vị trí mình nhắm đến vẫn còn trống, cô sải bước đến đó.

Những thực tập sinh đã chọn xong chỗ ngồi đều chăm chú nhìn cô. Khi thấy cô không hề do dự, cứ thế thẳng tiến về khu F ở tầng thấp nhất, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.

"Người ta chọn ngồi F, còn mình thì ngồi B. Tự nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng!" Một cô gái siết chặt tay bạn mình, thì thầm.

"Không sao, chúng ta chỉ là hơi tự luyến thôi!" Người bạn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, trêu chọc: "Cậu có muốn ngồi cạnh cô ấy không?"

Cô gái kia suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Trì Mộng ngồi xuống chiếc ghế mang số 99. Hiện tại trong đại sảnh vẫn chưa có nhiều người, hai bên cô còn trống trải.

Phía sau, một thực tập sinh tỏ ra cực kỳ nhiệt tình từ lúc Trì Mộng bước vào, chống tay lên ghế trước, xuyên qua hai hàng ghế để hỏi cô: "Sao cậu lại chọn số 99 vậy?"

"Hửm?" Trì Mộng xoay người lại, đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được thần thánh tỉ mỉ chạm khắc, từng góc cạnh sắc nét nhưng không hề cứng nhắc.

Ánh sáng trong phòng ghi hình rực rỡ, khi cô khẽ động mắt, bóng tối và ánh sáng đan xen, hàng mi dài rủ xuống tạo nên hiệu ứng chuyển sắc nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc.

Cô gái kia hơi sững sờ một chút, rồi vô thức lặp lại câu hỏi: "Sao cậu lại chọn số 99 vậy?"

Bạn bên cạnh kéo nhẹ tay áo cô ấy, ý bảo đừng làm phiền người ta quá nhiều.

Trì Mộng cong mắt cười, thản nhiên đáp: "Cậu không thấy con số này rất may mắn sao?"

Cô vỗ nhẹ lên ghế, giọng điệu có chút đùa cợt: "Tôi có lẽ là người yếu nhất ở đây, chỉ có thể chọn một con số đẹp để tự an ủi bản thân thôi."

"Trường trường cửu cửu (lâu dài mãi mãi), mong con số này sẽ phù hộ để tôi không bị loại ngay từ vòng đầu."

Cô nghiêm túc bổ sung: "Thực lực không đủ, chỉ có thể dựa vào tâm linh mà thôi."

"Ha ha ha, cậu nghĩ giống tớ đấy." Cô gái kia nghiêng người, chỉ vào số ghế của mình, "Lục lục đại thuận!" (66 đại cát, thuận lợi mọi bề)

Trì Mộng giơ ngón cái lên.

Tình bạn đôi khi sinh ra một cách đơn giản như vậy.

Cô gái nọ cười tít mắt, "Tôi là Lâm Thính Hạ, thực tập sinh của Công ty Giải trí Có Thể."

Các cô gái bên cạnh cũng xúm lại giới thiệu.

"Tôi là Lạc Quả, đây là em gái tôi, Vân Quả."

"Tôi là An Quỳ."

Cái tên "Công ty Giải trí Có Thể" nghe đã thú vị, mà thực tập sinh của họ cũng có cái tên không kém phần độc đáo. Không biết đó là tên thật hay nghệ danh họ tự chọn nữa.

Trì Mộng xoay nhẹ người, mỉm cười nói: "Tôi là Trì Mộng. Trì trong "Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác" (Lá sen nhỏ vừa nhú khỏi mặt nước), Mộng trong "Si nhân thuyết mộng" (Kẻ si nói mộng)."

"Ồ~~" Bốn cô gái bám vào ghế đồng loạt gật đầu như thể vừa lĩnh hội được đạo lý sâu sắc nào đó.

Nhưng khi Trì Mộng quay đi, Vân Quả lập tức kéo tay chị gái, mắt đầy dấu hỏi: "‘Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác’, nhưng chỗ nào có chữ ‘Trì’?"

Lạc Quả: "Có khi nào bài thơ này tên là ‘Tiểu Trì’ không? Trì nghĩa là ao hồ đó, em học tiểu học chưa thế?"

"Chị còn không biết em học hay chưa chắc?" Hai chị em bắt đầu tranh cãi bằng cách cấu véo nhau.

Lâm Thính Hạ và An Quỳ lập tức bịt tai, "Không nghe không nghe! Ồn chết đi được!"

Nghe bọn họ cãi cọ, Trì Mộng không nhịn được mà bật cười. Nhưng khi các thực tập sinh lần lượt bước vào và chọn chỗ ngồi xa xa cô, lòng cô hơi trùng xuống một chút.

Sự náo nhiệt luôn là của người khác.



Từng tốp thực tập sinh từ các công ty khác nhau nối đuôi nhau bước ra khỏi hành lang. Họ có chiều cao khác nhau, trang phục đủ phong cách, ai nấy đều còn rất trẻ.

Ban đầu Trì Mộng còn hơi chậm phản ứng, nhưng sau hai lần, cô dần quen hơn. Mỗi khi có người bước vào, cô đều chủ động đứng dậy chào hỏi.

"Thực tập sinh là một công việc vất vả đấy." Cô nói với 019.

019 cũng đồng cảm: [Nhưng mà mọi người đều có dáng đứng rất đẹp nha.]

Trì Mộng cảm thấy hôm nay mình chào hỏi và cúi đầu còn nhiều hơn cả một tháng vừa qua. Đến khi đại sảnh gần như kín chỗ, cô vẫn còn hai bên trống không.

019 không kìm được cảm thán: [Biết trước thì ký chủ nên mang theo sổ lời bài hát mà học, nhân lúc rảnh rỗi ôn luyện một chút.]

"Cảm ơn cậu đã tận tâm tận lực, bày mưu tính kế để giúp tôi có thêm thời lượng lên hình."

019: [?]

"Đồ mất mặt."

019: [Ồ, người văn minh nói chuyện thật là uyển chuyển.]

Khi Trì Mộng và 019 đang trêu chọc nhau, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên sôi động hẳn lên.

Những tiếng ồn ào đầy kích động vang lên, cô lập tức nhận ra có một nhóm thực tập sinh vừa đến.

Đó là những thực tập sinh đến từ công ty lớn. Những thí sinh của các công ty lớn thường được sắp xếp xuất hiện sau cùng, hơn nữa, trong nhóm này còn có một cô gái nổi bật với nhan sắc đặc biệt ấn tượng.

Trong đầu Trì Mộng chợt lóe lên một bóng dáng quen thuộc. Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy tên công ty và logo hiện trên màn hình lớn, khóe môi không kiềm được mà cong lên.