Máy quay trong phòng chờ lia đến, nhóm đạo diễn lại một lần nữa: "…"
Ánh đèn trong phòng rọi lên gương mặt thanh tú của cô gái.
Tư thế lặng lẽ đọc sách của cô khiến người ta có cảm giác như đang ở trong thư viện.
Một phó đạo diễn lật sổ tay, nghiêm túc ghi chú: "Bộ phận hậu kỳ, khi phỏng vấn hãy hỏi về chi tiết này."
Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ ghi hình, hành lang bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Âm thanh cách âm của phòng chờ không tốt như tưởng tượng, Trì Mộng nghe loáng thoáng tiếng các thực tập sinh khác thì thầm.
"Tôi hồi hộp quá!"
"Đừng lo lắng!"
Có người run rẩy an ủi.
Trì Mộng hít vào một hơi thật nhỏ.
"Tiểu Cửu, tôi có hơi căng thẳng."
019 lập tức online, im lặng một lúc rồi nói: [Cô á?]
Trì Mộng: "…… Cảm ơn, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
019 có chút áy náy, bèn an ủi: [Không sao đâu, chúng ta chỉ là nhân vật quần chúng. Dù bị loại ngay vòng đầu, chúng ta vẫn có thể trở về thi vào J Đại, làm việc ở tập đoàn lớn, trở thành quản lý cấp cao, mua biệt thự Hoa Đô!]
Trì Mộng nhìn quyển sổ trong tay, ánh mắt kiên định: "Tôi sẽ cố gắng tiến xa hơn."
Có vẻ như ký chủ thực sự không muốn lặp lại cuộc sống kiếp trước.
019 lặng lẽ vẫy cờ cổ vũ cho cô.
Mười phút trôi qua rất nhanh.
Nhân viên gõ cửa nhắc nhở: "Chuẩn bị, thực tập sinh 2108 lên sân khấu!"
Trì Mộng đứng dậy.
Dãy hành lang trải dài là những phòng chờ yên tĩnh, giống như những chiếc hộp niêm phong, mỗi cánh cửa đóng kín phía sau là một giấc mơ lộng lẫy.
Bất giác, cô nhớ đến đôi mắt trong làn khói đêm hôm ấy, cô đơn, thất lạc.
Không biết cô ấy có tham gia không, đang ở trong căn phòng nào.
Vừa nghĩ vừa bước đi, cô theo nhân viên đi qua một đoạn đường dài, đến khu vực chờ vào sân khấu.
Ở đây, nhân viên hậu trường bận rộn làm việc.
Thấy cô đến, một nhân viên vội chạy tới giúp cô đeo micro, dặn dò vài câu rồi dẫn cô đến cửa lối vào.
"Chuẩn bị, ba, hai, một… lên sân khấu!"
Nhân viên bên cạnh vén màn cửa, nhẹ nhàng đẩy cô một cái.
Ghi hình bắt đầu.
Ánh đèn sáng rực từ phía sau màn che chảy tràn, rọi xuống dưới chân cô.
"Bùm!"
"Bùm, bùm!"
Trái tim căng thẳng như trống trận, còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên Trì Mộng tham gia giải đấu quốc gia hay buổi phỏng vấn xin việc đầu tiên của cô. Cô hít sâu một hơi.
"Xông lên!"
Trong đầu, lá cờ nhỏ của 019 vẫy mạnh hơn: [Vì ngôi nhà lớn!]
Trì Mộng bước vào quầng sáng.
Chào mừng đến với Tinh Khải Trình.
Những dòng chữ lớn lấp lánh ánh vàng được dán trên tường, khi tiến lại gần mới phát hiện chúng được ghép từ vô số ngôi sao vàng, phản chiếu ánh đèn sáng rực trong đại sảnh.
Máy quay ẩn mình trong góc ghi hình, ống kính kéo gần lại, hướng vào gương mặt của Trì Mộng.
Làn da căng tràn collagen, khuôn mặt trẻ trung sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời. Khi cô khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như cơn gió mát mùa hè xua tan mây mù, để lại một bầu trời trong vắt.
Tại phòng huấn luyện viên, nơi kết nối trực tiếp với ống kính, mọi người đều sáng mắt lên khi nhìn thấy bản lý lịch của thực tập sinh từ màn hình.
"Thực tập sinh cá nhân sao? Còn rất trẻ đấy." Một huấn luyện viên cảm thán.
"Chị Tạ, chị có thấy thời gian thực tập của cô ấy không?" Có người nhắc nhở.
Tạ Đồng, người ngồi ở vị trí trung tâm của bàn dài, đồng thời cũng là MC của Tinh Khải Trình, lập tức nhìn vào thời gian thực tập được ghi trong hồ sơ, im lặng trong giây lát.
"Không sao cả. Mục đích của chương trình là tuyển chọn những thực tập sinh xuất sắc để ra mắt, nhưng trước khi trở thành ngôi sao sáng, ai cũng từng là một viên ngọc thô cần được mài giũa." Cô ta dang rộng hai tay, mỉm cười đầy hào hứng: "Mong rằng thật nhiều viên ngọc thô sẽ gia nhập vào chương trình của chúng ta!"
Phòng huấn luyện viên tràn ngập tiếng cười.
…
Trì Mộng đi qua lối đi vòm bên cạnh đại sảnh theo sự chỉ dẫn. Khác với không gian rộng rãi và sáng rực bên ngoài, hành lang hình vòng cung này có ánh sáng dịu hơn, hai bên tường mang phong cách thiết kế độc đáo. Những ngôi sao kéo dài xen kẽ với gương tối màu, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bản thân phản chiếu trong gương.
Dưới chân cô, những viên gạch trong suốt ẩn giấu vô số ngôi sao. Mỗi bước đi, ánh sáng lấp lánh theo nhịp chân cô, như thể con đường sao này được trải riêng cho cô, đưa cô tiến về một nơi rực rỡ hơn.
Khi bước qua vòm cửa, Trì Mộng lập tức nhìn thấy một phòng ghi hình nguy nga, tráng lệ, lấp lánh rực rỡ.
Nó còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô.
[Wow…] Trong đầu, 019 không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.
"Cậu là hệ thống trí tuệ nhân tạo của thế giới cao cấp mà cũng ngạc nhiên vì mấy thứ này sao?" Trì Mộng hỏi 019.
019 thành thật đáp: [Nhưng tôi chỉ là một hệ thống nhỏ không có nhiều kiến thức.] Hơn nữa, xét theo tuổi thọ của hệ thống, nó vẫn chỉ là một "em bé hệ thống" mà thôi.
"Ra vậy." Trì Mộng trò chuyện với 019 để chuyển hướng sự căng thẳng trong lòng.
Trên bức tường lớn của sân khấu rộng rãi, một màn hình khổng lồ dựng đứng hiển thị dòng chữ: "Thực tập sinh cá nhân." Ngoài dòng chữ đó ra, không còn bất kỳ nội dung nào khác.
"Đẹp quá…"
"Ừ, mà trông cô ấy còn rất trẻ nữa."
Những tiếng thì thầm trò chuyện vang lên bên cạnh. Trì Mộng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phát ra giọng nói, đôi mắt khẽ rung động.
[Wow——] 019 giúp cô thốt lên kinh ngạc trong đầu.
Một kim tự tháp khổng lồ được tạo thành từ những dãy ghế chiếm trọn nửa không gian đại sảnh. Những ngôi sao trên lưng ghế sáng rực rỡ, đặc biệt là chiếc ghế trên đỉnh, lấp lánh rạng ngời như gom hết ánh sáng trong cả căn phòng, tỏa ra sức hút khó cưỡng.
Trên những chiếc ghế này, rải rác có một số cô gái đã đến trước. Khi Trì Mộng nhìn sang, họ đứng dậy, vẫy tay với cô.