Đội trưởng vươn tay, dịu dàng đỡ Lâm Phù đứng dậy.
Cô đứng lên, tà váy quét nhẹ qua mắt cá chân, lộ ra đôi chân trần trắng muốt, nhỏ nhắn.
Hệ thống nhìn thấy mà tròn mắt kinh ngạc.
"Wow…" Hệ thống như bừng tỉnh, giọng nói nhẹ nhàng thốt lên: "Ký chủ lợi hại quá!"
Lâm Phù đi theo nhóm binh lính ra ngoài, được mấy chàng trai cao to vây quanh bảo vệ ở giữa, trông giống như một thiên kim đại tiểu thư cao quý đang được hộ tống hơn là một phạm nhân bị bắt giữ.
Cô yếu ớt lau nước mắt, nhưng trong lòng lại khẽ cười.
"Đã nói rồi mà, trên đời này người tốt luôn nhiều hơn."
Hệ thống ghi nhớ câu nói này một cách rất nghiêm túc.
"Ngũ Tam, cậu đã không biết tôi có năng lực gì, vậy tại sao ban đầu lại có thể không ngừng khen ngợi tôi như vậy?"
Lâm Phù vừa như trò chuyện phiếm, vừa nhấc váy bước xuống bậc thang, đầu ngón chân hồng hào mềm mại.
Đột nhiên, cô nâng tầm mắt nhìn về phía hành lang xa xa. Đêm đã khuya, chỉ còn thấy bóng tối chồng chất.
Cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước xuống bậc thang.
Hệ thống không để ý đến động tác này của cô, chỉ chăm chú trả lời: "Tôi không biết, nhưng những người được trung ương lựa chọn để làm công việc này đều rất xuất sắc, nên tôi đã chuẩn bị sẵn một bài phát biểu để khen ngợi ký chủ, mong rằng có thể tạo ấn tượng tốt ngay từ đầu!"
Lâm Phù mỉm cười:"Cậu đáng yêu thật."
Hệ thống bỗng lóe lên hai tia lửa nhỏ, giọng nói ngọt ngào đáp lại: "Ký chủ mới là đáng yêu nhất!"
Cả nhóm men theo tuyến tuần tra, nhanh chóng đi đến cửa sau của nhà thờ. Đội trưởng nói: "Đêm khuya thế này, một cô gái đi ngoài đường rất nguy hiểm. Tôi sẽ để Tate đưa cô về nhà."
"Không cần đâu, như vậy sẽ làm chậm trễ công việc của anh ấy." Lâm Phù nhìn Tate, lo lắng hỏi: "Anh có bị phạt không?"
"Không đâu, không đâu." Tate vội lắc đầu. "Nếu chúng ta có thể đi đến đây mà không gặp trở ngại gì, chứng tỏ ngay cả giáo chủ cũng ngầm đồng ý với cách xử lý của chúng ta. Một khi như vậy, với tư cách là chiến sĩ của đế quốc, bảo vệ an toàn cho dân chúng là trách nhiệm của tôi!"
Đội trưởng gật đầu: "Tate nói đúng, cứ để cậu ấy đưa cô về đi."
"…Cảm ơn." Trên gương mặt Lâm Phù nở một nụ cười biết ơn, đôi mắt long lanh ướŧ áŧ vì nước mắt còn đọng lại, kết hợp với vệt hồng nhạt nơi khóe mắt, trông vô cùng đáng thương.
Sau một lúc, có binh lính đùa vui nói: "Đội trưởng, người ta đi cùng Tate rồi mà anh còn nhìn theo mãi thế?"