Cô đang ca tụng Thần Quang Minh, đang cầu xin Ngài thương xót.
"…Thần linh ơi, xin Ngài hãy nhìn con, xin Ngài hãy thương xót con, xin hãy dụng con… con tôn thờ Ngài, yêu Ngài…"
Những người lính khựng lại, bước chân chậm dần rồi dừng hẳn trước mặt cô gái có mái tóc đen.
Họ nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của cô, nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc, lắng nghe giọng nói tha thiết đầy thành kính của cô.
Không ai lên tiếng cắt ngang.
Mãi đến khi cô cúi đầu thật sâu, kết thúc lời cầu nguyện, đội trưởng đội lính tuần tra mới tiến lên, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô, giọng nói không giống chất vấn mà tựa như đang dịu dàng dỗ dành:
"Sao lại lén vào thánh điện? Ngày cầu nguyện mỗi tháng luôn mở cửa cho tất cả tín đồ mà."
Lâm Phù siết chặt bàn tay, đôi mắt lấp lánh ánh nước, giọng nói yếu ớt:
"Tôi… tôi có mái tóc đen… Từ nhỏ cha mẹ đã nhốt tôi trong căn phòng tối, họ… họ nói tôi sinh ra đã là điềm xấu, không cho phép tôi đến gần nhà thờ, càng không cho phép tôi vào thánh điện cầu nguyện…"
Cô vừa nói, vừa càng lúc càng tỏ ra uất ức, nước mắt rơi xuống như những hạt ngọc đứt dây.
Nhìn thấy cảnh này, các binh lính không khỏi cảm thấy lòng mình thắt lại, giống như… giống như từng giọt nước mắt nóng hổi ấy đang rơi thẳng vào tim họ.
Lâm Phù nấc nghẹn, đứt quãng nói: "Tôi biết, tôi không nên… nhưng tôi thật sự rất muốn để thần nghe thấy tấm lòng của mình. Xin lỗi, xin lỗi, các anh… các anh cứ đưa tôi lên giá treo cổ đi. Dù sao tôi cũng là một người không may mắn, tôi… tôi không nên tồn tại trên đời này…"
"Ai nói vậy?" Đội trưởng cắt ngang lời cô.
Anh ta nghiêm túc nhìn cô, giọng nói kiên định: "Nhìn xem, tóc của Tate cũng màu đen, nhưng cậu ấy vẫn trở thành một người bảo vệ nhà thờ."
"Cô không có lỗi. Là cha mẹ cô sai. Màu sắc chưa bao giờ là lý do để phán xét một con người có tội hay không."
Người lính tên Tate thấy đôi mắt Lâm Phù đỏ hoe nhìn mình, trong lòng chợt nhói lên, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, đội trưởng nói không sai. Ngay cả ngài giáo chủ cũng chưa bao giờ phàn nàn về mái tóc đen của tôi."
"Đúng đấy!" Những người lính khác cũng đồng thanh an ủi: "Khắp nơi trên thế giới đều có màu đen, chẳng lẽ màu đen lại là dị giáo sao? Như vậy thì thật vô lý!"
Không chỉ không bắt cô, mà các binh lính còn thay nhau lên tiếng an ủi cô. Đặc biệt, người lính tên Tate thậm chí còn quỳ xuống trước tượng thần, khẩn cầu thần tha thứ cho sự hồ đồ trong khoảnh khắc của thiếu nữ này.