Nghĩ đến đây, một người top server vừa kết bạn khi nãy đột nhiên nhắn tin cho cô.
Điệp: “Thật hay giả?”
Người này là một top server tướng Marco Polo.
Khi thấy huy hiệu top server của đối phương, Ngu Ngư hơi căng thẳng.
Cô nhăn mặt, vẫn giữ nguyên vẻ xấu hổ giả vờ, hỏi:
“Anh đẹp trai không?”
Điệp: “Đẹp.”
Điệp: “Em chơi pháp sư à? Điểm số khá cao đấy.”
Ngu Ngư: “Ừm.”
Điệp: “Vậy chơi với anh, chỉ cần chọn Dao là được, không cần cố gắng.”
Ngu Ngư lập tức có một linh cảm… chàng trai này chắc là một “hải vương” (một tay sát gái)
Loại người này, số “cô em” từng dẫn theo chắc còn nhiều hơn cả tuổi thọ của bà nội anh ta.
Cô thăm dò hỏi:
“Em muốn lên trăm sao, được không?”
Điệp: “Hơi khó đấy, vinh quang thì được, trăm sao thì phải gọi thêm đội.”
Điệp: “Có ảnh không? Video call được không? Biết nghe lời chứ? Anh là chiến thần tình yêu thuần khiết, không chơi trò mờ ám đâu, yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên Ngu Ngư bị hỏi thẳng thừng như vậy trên mạng.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, bình tĩnh trả lời:
“Những gì anh muốn, em đều có.”
Không ai biết rằng, để gõ ra câu này, cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí.
Điệp: “Câu này anh nghe nhiều rồi.”
Điệp: “Anh kéo em lên mười sao, nếu em thấy hài lòng thì gửi anh một tấm ảnh.”
Ngu Ngư cảm thán tốc độ phát triển kỳ diệu của “tình yêu trên mạng”, nhưng vẫn thoải mái đáp lại:
“Được.”
Ngay lập tức, một lời mời tổ đội được gửi đến.
Ngu Ngư nhấn vào và tham gia đội.
Điệp bật mic: “Em có Dao không? Không có thì mua đi.”
Giọng anh ta rất êm tai, âm sắc trong trẻo, nhả chữ rõ ràng, nghe có vẻ là một giọng nam trẻ tuổi.
Ngu Ngư cũng mở mic: “Hình như có.”
Đầu bên kia bỗng dưng im lặng vài giây.
Cô lướt qua danh sách tướng của mình, phát hiện Dao của mình chỉ mới đạt cấp độ thành thạo sơ cấp (màu xanh lá).
Khi quay lại giao diện sảnh chờ, cô chợt thấy biểu tượng thông báo màu đỏ hiện lên ở mục thư.
Ngu Ngư nhấp vào xem.
[“Điệp” đã tặng bạn trang phục “Gặp Gỡ Thần Lộc”]
Bộ trang phục này không quá đắt, chỉ tầm hơn tám mươi tệ.
Nhưng mới quen đã tặng skin, chứng tỏ chàng trai này không chỉ có tiền, mà còn rất hào phóng.
“Nhận được skin chưa?” Điệp hỏi. (Skin là bộ trung phục của nhân vật)
Ngu Ngư: “Nhận được rồi, cảm ơn anh nhé.”
Giọng cô mềm mại, ngoan ngoãn.
Khi gọi “anh”, cô nói rất tự nhiên, không chút gượng gạo, cũng không cố tình tỏ vẻ dễ thương.
Gần như đạt đến hình mẫu hoàn hảo của một người yêu lý tưởng trên mạng.
“Sao thế? Em hay gọi người khác là ‘anh’ quen rồi à?”
Ngu Ngư: “Sao có thể chứ?”
Nhưng cô cũng không phủ nhận.
Điệp không hỏi thêm. Dù sao thì, anh ta cũng chẳng quan tâm đến đáp án thật sự.
Hai người tạm thời chưa thân thiết, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Điệp hỏi:
“Bình thường em cũng nói chuyện bằng giọng này à?”
Ngu Ngư khẽ “ừ” một tiếng, rồi hỏi lại:
“Sao vậy?”
Điệp đáp:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy rất êm tai.”
Khi khen người khác, giọng anh chân thành, không hề có chút giả tạo hay sến súa.
Ngu Ngư khẽ mím môi:
“Cảm ơn.”
Dường như cô còn khẽ cười một tiếng.
Điệp nghe thấy, nhưng không nói gì.
Trên giao diện chat, chỉ một câu ngắn ngủi trong đoạn ghi âm cũng có thể khiến giọng nói nghe quyến rũ hơn nhờ hiệu ứng âm thanh, điều này thường được gọi là “giả giọng”.
Nhưng một khi mở mic trong trận đấu, nếu còn cố tình thay đổi giọng, nghe sẽ cực kỳ thiếu tự nhiên.
Thế nhưng giọng của Ngu Ngư lại hay đến mức khiến người ta chỉ muốn đeo tai nghe cao cấp nhất, ngồi trong góc tối, rồi cứ thế lắng nghe mãi.
Và điều này hoàn toàn không phải lời nói quá.
~
Ngu Ngư không hay chơi Dao, nhưng trận này chơi cùng Điệp, cô mới thực sự hiểu được cảm giác vui vẻ khi chơi vị tướng này.
Bình thường cầm tướng pháp sư rất vất vả, cô phải chạy khắp bản đồ hỗ trợ đồng đội.
Nhưng khi chơi Dao, cô chẳng cần làm gì cả, chỉ cần bám theo Marco Polo là được.
Ít nhất, khi chơi với người tên Điệp, đúng là như vậy.
Anh ta thực sự rất giỏi.
Không những thế, còn nhường cả bùa đỏ và bùa xanh cho cô.
“Anh không tự giữ buff sao?”
Marco Polo khẽ cười:
“Buff đương nhiên phải để Dao cầm trước. Nếu không anh chơi Marco làm gì?”
Ngu Ngư: “Anh tốt quá đi.”
Điệp thích nghe cô nói như vậy.
Ngu Ngư suy nghĩ cách đối đáp. Từ sâu trong tiềm thức, cô vẫn sợ xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng vượt qua.
Cô bắt chước giọng điệu mình từng dùng khi nói chuyện với xạ thủ trong đội, nhẹ giọng đáp:
“Em… em không thích kỵ sĩ, em thích cún con hơn.”
“Nhưng hầu hết công chúa đều thích kỵ sĩ.”
“Nhưng em không giống họ. Em chỉ thích cún con.”
Cô nói với vẻ như chỉ cần anh tiếp tục phản bác, cô ấy sẽ rất tủi thân.
Sự ấm ức ấy ẩn trong giọng điệu mềm mại của cô.
Khi cô gọi hai tiếng “cún con”, giọng nói lại đặc biệt ngọt ngào.
Điệp im lặng trong chốc lát, rồi vô thức thỏa hiệp mà chẳng cần lý do.
“Cún con cũng đáng yêu.”
Từng lời nói của cô như đang kéo anh vào một giấc mộng ngọt ngào mà anh không thể kiểm soát.
Cô gái này rốt cuộc xuất hiện từ đâu vậy?
Điệp chợt thấy khó hiểu.
Ngu Ngư cố gắng điều chỉnh giọng mình, khẽ nói:
“Được thôi.”
Rồi không nhắc lại chuyện cún con nữa.
Trong bóng tối, cô hơi nhếch môi, tạo thành một nụ cười mơ hồ. Không ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp ấy, cũng như bóng đêm nặng trĩu vây lấy cô như một tấm chăn dày.
Thế nhưng, giữa một số tín hiệu vô hình, cô giống như một bông hồng tỏa hương, âm thầm thu hút những kẻ ngang qua.
Ngu Ngư không gọi anh là cún con thêm lần nào nữa.
Người tên Điệp, vốn là một “tình thánh”.
Nếu cô vẫn còn là Ngu Ngư của kiếp trước, có lẽ anh ta sẽ trở thành một “Trần Xuyên” thứ hai trong lòng cô ấy.
Nhưng sau chết một lần, trái tim cô đã lạnh giá như đá. Dù vẫn cảm thấy xa lạ, dù vẫn có chút hồi hộp vì chưa quen vớitình huống này.
Nhưng hồi hộp không đồng nghĩa với rung động.
Chỉ là… cô chưa từng làm chuyện như thế này trước đây.
Dù anh có tặng skin cho cô, dù nhường bùa đỏ, bùa xanh. Dù nhường mạng hay ngọt ngào gọi cô là công chúa. Tất cả những điều đó cũng chẳng thể khiến cô động lòng.
Nhưng nếu anh khóc, có lẽ cô sẽ dành cho anh một ánh nhìn đặc biệt.
Bởi vì, anh có thể đối xử với tất cả cô gái khác như thế này…
Nhưng có lẽ, chỉ có trước mặt cô, anh mới rơi nước mắt.
Ý nghĩ ấy chợt vụt qua trong đầu cô, đầy hoang đường.
Sự tàn nhẫn chưa từng tồn tại ở kiếp trước, giờ phút này dường như đã ăn sâu vào tận cốt tuỷ.
Chỉ chờ một khoảnh khắc thích hợp để bùng lên như cơn thủy triều dâng.
Cô ấy không còn là một cô gái ngoan ngoãn nữa.
Cùng lúc đó, cô cũng suy nghĩ: Thoát khỏi bẫy của một tình thánh không khó.
Chỉ cần tạo ra một cái bẫy lớn hơn mà thôi.
~
Trận đấu sắp kết thúc.
Ngu Ngư thu hồi suy nghĩ của mình.
Ánh mắt cô bị thu hút bởi một thông báo đặt trước trận đấu ở góc phải màn hình.
Nhìn kỹ lại, là tin nhắn từ Trần Xuyên.
Trần Xuyên: [Không tệ, tìm người mới nhanh đấy.]
Trần Xuyên: [Đánh đôi với ai vậy? Còn chơi Dao?]
--------------------
Lời của dịch giả:
Từ chương này mình có chỉnh lại một số đoạn dịch cho sát với bản gốc để các chương sau không bị khó hiểu, vì là có sự chưa rõ ràng nên mong mọi người cùng vui vẻ bỏ qua nha 🥹❤️
- Trong game Vương Giả Vinh Diệu (Honor of Kings), nhân vật 瑶 (Dao) là một trợ thủ có khả năng hóa linh hươu, bám vào đồng đội và cung cấp lá chắn. Còn 貂蝉 (Điêu Thuyền) là một pháp sư sát thương cao, linh hoạt với kỹ năng lướt liên tục.
Ngu Ngư đang tìm đồng đội mạnh để chơi Dao, cưỡi lên những người đi rừng hoặc xạ thủ giỏi như Lộ Na (Luna) hoặc Marco Polo để dễ dàng thắng trận.
Mình đã dịch nhầm thông tin nhân vật nên ban đầu đã ghi là Ngu Ngư chơi Điêu Thuyền. 🥹