Thiên Bảo cúi xuống, hơi thở hắn phả vào vành tai cô.
“Không thể?”
Hắn nhếch môi.
“Em nghĩ mình có quyền lựa chọn sao?”
Cô siết chặt hai tay, cố kiềm chế cơn run rẩy.
Cánh cửa gỗ lớn bật mở.
Một người đàn bà lớn tuổi bước ra, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Dạ, cậu Bảo về rồi.”
Thiên Bảo gật đầu, không buông tay khỏi eo Hoài An.
“Dì Năm, dẫn cô ấy lên phòng.”
Cô gái giật mình, quay sang nhìn hắn. “Khoan đã…”
“Không cần nói nhiều.”
Hắn cắt ngang, ánh mắt sắc như dao.
“Em ở đây từ bây giờ. Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.”
Hoài An cắn chặt môi.
Cô muốn hét lên phản đối, muốn phản kháng, nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo kia, tất cả những gì cô có thể làm… chỉ là lặng lẽ đi theo dì Năm lên lầu.
Phòng cô ở trên tầng hai, rộng rãi nhưng xa lạ.
Một chiếc giường lớn, một tủ quần áo, một cửa sổ nhìn ra vườn.
Không có khóa, không có song sắt, nhưng Hoài An biết… đây không phải là một căn phòng.
Đây là một chiếc l*иg.
Một chiếc l*иg mạ vàng, nhốt một con chim nhỏ đã mất đi tự do.
Cô đứng yên trong bóng tối, nghe tiếng bước chân của Thiên Bảo dần xa dần dưới lầu.
Lúc này, cô mới thực sự nhận ra.
Mọi thứ đã chấm dứt.
Không còn đường lui nữa.
Căn phòng chìm trong bóng tối.
Hoài An đứng lặng giữa không gian xa lạ, bàn tay nắm chặt vạt áo.
Cô không dám bước đi, không dám ngồi xuống, chỉ có thể bất động như một bức tượng.
Đêm Sài Gòn vẫn náo nhiệt ngoài kia, nhưng bên trong căn biệt thự này, tất cả đều yên ắng đến đáng sợ.
Không ai bảo cô phải làm gì.
Không ai nói cho cô biết ngày mai sẽ ra sao.
Cô chỉ biết mình đã bị đưa đến đây, bị nhốt lại trong một căn phòng đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo, và từ giờ, cô không còn là chính mình nữa.
Một tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Cô Hoài An.”
Là dì Năm - người phụ nữ lớn tuổi đã dẫn cô lên phòng.
Cánh cửa mở ra, dì bước vào, trên tay là một khay thức ăn.
“Cậu Bảo bảo tôi mang đồ ăn lên cho cô.”
Dì đặt khay lên bàn, giọng nói bình thản nhưng ánh mắt lại mang chút thương cảm.
“Cô ăn đi, cả ngày rồi chưa có gì vào bụng.”
Hoài An siết chặt hai tay.
“Tôi không đói.”
Dì Năm nhìn cô một lúc, rồi khẽ thở dài.
“Cô gái à…”
Dì ngập ngừng một lát, như đang suy nghĩ xem có nên nói tiếp hay không.