Ác Nhân Của Riêng Em

Chương 4: Ngôi Nhà Xa Lạ

Nhưng Thiên Bảo không thả.

Hắn nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ thích thú trước sự phản kháng yếu ớt ấy.

“Em có thể thử chạy.”

Giọng hắn chậm rãi, mang theo sự nguy hiểm ẩn giấu.

“Nhưng em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?”

Câu nói ấy như một lời tuyên bố.

Hoài An cảm thấy một nỗi tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng.

Nước mắt chực trào ra, nhưng cô cắn chặt môi không cho phép mình khóc.

Cô biết mình đã rơi vào tay một con thú săn mồi.

Và con thú ấy… sẽ không bao giờ để con mồi của mình chạy thoát.

Hoài An bị lôi ra khỏi quán cà phê cũ kỹ trong ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Cô muốn hét lên cầu cứu, muốn vùng chạy, nhưng tất cả những gì cô làm được chỉ là loạng choạng bước theo hắn, bàn tay bị siết chặt đến mức đau nhức.

Sài Gòn về đêm tĩnh lặng mà oi bức, những con hẻm nhỏ tối đen, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường nham nhở.

Tiếng xe cộ văng vẳng từ xa, lẫn trong đó là tiếng rao đêm buồn bã.

Nhưng tất cả dường như bị cuốn trôi khi Hoài An bị đẩy vào trong một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn trước quán.

Cánh cửa đóng sập lại.

Cô chớp mắt, nhận ra mình đã bị nhốt bên trong một không gian xa lạ.

Ghế da mềm mại, mùi nước hoa nhẹ thoảng trong không khí.

Một người đàn ông ngồi vào ghế lái phía trước, im lặng khởi động xe.

Hoài An quay phắt sang Thiên Bảo, giọng nghẹn lại.

“Anh đưa tôi đi đâu?”

Hắn không trả lời ngay.

Ngả lưng vào ghế, hắn rút một điếu thuốc ra, chậm rãi châm lửa.

Đốm đỏ lập lòe trong bóng tối, ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm.

“Nhà tôi.”

Lại là hai từ đó.

Hoài An cắn môi, tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa kính.

Thành phố lướt qua như một thước phim quay chậm, từng con phố, từng con hẻm, từng ánh đèn rực rỡ…

Tất cả đều xa vời.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn, nằm tách biệt trong một con hẻm yên tĩnh.

Hoài An bị kéo ra khỏi xe trước khi cô kịp phản ứng.

Trước mặt cô là một căn nhà rộng lớn với kiến trúc kiểu Pháp, những ô cửa cao vυ't và ban công sắt uốn hoa văn cầu kỳ.

Ánh đèn vàng rọi xuống sân, làm bóng Thiên Bảo kéo dài trên nền gạch.

Cô nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt mép áo.

“Vào đi.”

Giọng hắn trầm thấp vang lên sau lưng cô.

Hoài An đứng yên, không nhúc nhích.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên eo cô, đẩy nhẹ.

Cô rùng mình, cảm giác sợ hãi trào lên.

“Anh không thể làm vậy…”

Giọng cô run rẩy.