“Phụt...”
Hơi thở đột nhiên rối loạn, một ngụm máu phun ra nhuộm đỏ y phục màu trắng điểm sương hoa. Trên bức tường nhẵn bóng như gương cũng bị bắn lên mấy giọt đỏ tươi, trông giống như hoa mai đỏ nở rộ trên mặt hồ băng giá.
Ninh Lương ngẩng đầu lên. Trên gương phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người: Mái tóc đen dày, y phục màu trắng tinh khôi, đôi mắt đen lạnh lùng kiêu ngạo. Nhưng giờ phút này, trong đôi mắt đó lại tràn ngập đủ loại cảm xúc như cuồng phong bão táp.
Sắc hồng nhuộm lên làn da trắng nõn mịn màng. Mồ hôi thơm chảy xuống theo chiếc cổ thon dài rồi biến mất trong vạt áo hé mở.
Trông vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ.
Ninh Lương ngẩn người mất một lúc rồi mới kéo vạt áo đang mở ra lại.
Đây là...?
Nàng cúi đầu ho khan mấy tiếng rồi chậm rãi lau đi vết máu bên môi. Một đoạn ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu nàng. Nàng biết mình đã xuyên không rồi.
Doanh Châu cảnh, Thiên Vân Tông.
Nàng là tông chủ đứng trên địa vị tối cao.
Ở giới tu tiên, cái tên Ninh Lương có thể nói là vang danh lừng lẫy chỉ vì một lý do: Lợi hại.
Thiên Vân Tông là một trong năm đại tiên môn. Mà nàng đã lên làm Tông chủ từ khi mười mấy tuổi, khiến cho các tiên môn khác phải kiêng dè. Trong tông môn càng không có ai dám chống đối nàng.
Nhưng ba năm trước, nàng đã đưa một thiếu niên ở bên ngoài về. Nàng bất chấp sự phản đối của mọi người mà thu hắn làm đồ đệ rồi tỉ mỉ dạy dỗ, cẩn thận che chở cho hắn. Cuối cùng nàng đã yêu hắn không thoát ra được.
Lúc này tình yêu sư đồ ở giới tu tiên cũng không phải là chuyện gì mới mẻ.
Nếu cả hai người đều có tình cảm với nhau thì mọi chuyện tự nhiên sẽ thành.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Nàng si mê cuồng nhiệt còn tiểu đồ đệ thì lại tâm lặng như nước.
Nàng đã thổ lộ tình cảm của mình trước mặt tiểu đồ đệ, nhưng rồi lại bị hắn tàn nhẫn từ chối.
“Sư tôn, xin tự trọng.”
Thiếu niên mặc y phục trắng tinh đó đứng giữa trời tuyết rơi lả tả. Giữa hàng mi của hắn chỉ có vẻ lạnh lẽo như sương tuyết, ngay cả hơi thở bay ra cũng trắng xóa như tuyết. Trong mắt hắn lộ ra một tia lạnh lẽo không kiên nhẫn, khiến người ta rơi vào tuyệt vọng từng chút một.
Nàng như rơi xuống hầm băng.
Rồi sau đó, nàng phát điên.
Ninh Lương thở dài nhìn hình ảnh suy yếu không chịu nổi một kích trong gương.
Thật đáng thương.
Nàng vừa mới xuyên đến. Sau khi thân thể và ký ức hòa làm một, nàng đã có thể cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ.
Nguyên chủ yêu tiểu đồ đệ một cách bệnh hoạn cứ như bị ma nhập vậy.
Sau khi bị từ chối, nàng không hề từ bỏ mà còn dùng thân phận sư tôn để lén lút quấy rầy tiểu đồ đệ, thực hiện một loạt hành vi quấy rối khiến người ta không thể chịu nổi.
Chính vào hôm nay, tiểu đồ đệ không chịu đựng được nữa mà đề nghị muốn hủy bỏ giao ước sư đồ để rời khỏi Thiên Vân Tông. Nguyên chủ nghe thấy vậy lập tức phát điên. Nàng bỏ thuốc mê vào trà của tiểu đồ đệ, định dùng sức mạnh tuyệt đối của mình đề cưỡng ép tiểu đồ đệ gạo nấu thành cơm.
Nhưng nàng lại bị tiểu đồ đệ phản kích một đòn “Hóa Hồn Đinh”, khiến toàn bộ tu vi của nàng hóa thành hư vô.
Theo sự dung hợp của ký ức, Ninh Lương cảm thấy tình tiết này càng lúc càng quen thuộc, dường như có chút giống tiểu thuyết mà nàng đã lướt qua trước khi ngủ.
Bởi vì cái đồ sư tôn vô liêm sỉ, đê tiện kia lại trùng tên trùng họ với mình nên Ninh Lương thật sự không xem nổi hết cuốn tiểu thuyết đó, vì vậy nàng không biết gì về tình tiết phía sau.
Kim chỉ nam khi xuyên sách coi như phế rồi.
Vậy còn bàn tay vàng khác thì sao?
Hệ thống ba ba nữa?
Thần khí hay công cụ gì cũng được?
Ninh Lương lục soát toàn thân từ trên xuống dưới. Không có, không có bất kỳ bàn tay vàng nào cả!
Tu vi mất hết, lại không có bàn tay vàng... Ninh Lương ngẩn người một lúc rồi mới chấp nhận được hiện thực. Không sao cả, trước kia nàng cũng chỉ là một nhân viên nuôi rồng bình thường ở bộ phận thần bí mà thôi.
Nàng đứng dậy thay một bộ y phục sạch sẽ rồi lau sạch vết máu ở khóe miệng.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói trong trẻo như hoàng oanh từ bên ngoài vọng vào: “Sư tôn, có thư của đại sư huynh gửi về ạ.”
Giọng điệu nghe vừa phấn khích vừa thận trọng.
Ninh Lương cố nhớ lại một chút. Đây là Lục đồ đệ Mộ Thiền của nguyên chủ, ngây thơ đơn thuần, chưa trải sự đời. Trước khi vào tông môn làm đệ tử, nàng ta là công chúa của một nước nhỏ. Mặc dù thiên phú bình thường nhưng lại rất được người khác yêu mến.
Nhưng nguyên chủ không thích nàng ta. Lý do chính là vì tiểu nha đầu này cứ luôn quấn quanh tiểu đồ đệ Lạc Kỳ của nàng.
Sư đồ xa cách, Thiên Vân Tông sớm muộn gì cũng diệt vong.
Ninh Lương lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Vào đi.”
Mộ Thiền đứng ngoài cửa sững sờ. Thiên phú của nàng ta không cao, tu vi lại quá kém nên luôn không được sư tôn yêu thích. Trước đây sư tôn chưa từng cho phép nàng ta bước vào Thanh Lương điện.
Nàng ta hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa bước vào.