Sau Khi Phạm Thượng, Ta Giả Điên Giả Dại

Chương 5: Gặp Thần vương

Nhưng lúc này Thái Lăng mới nhận ra bản thân đã nghĩ sai rồi, Tạ đại nhân này… Quả thực chẳng có lấy một chút dáng vẻ nữ tính nào!

Trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại chổng mông quỳ rạp bên hồ, soi gương ngắm nhan sắc của chính mình chứ! Đây là lần đầu tiên Thái Lăng gặp phải một người kỳ lạ như vậy.

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Tạ đại nhân có ý định đứng lên, Thái Lăng liếc nhìn sắc trời, nghĩ rằng đã không còn sớm, đành cắn răng lên tiếng nhắc nhở: "Tạ đại nhân, chúng ta phải đi rồi, nếu chậm trễ cửa cung sẽ khóa mất."

"Được." Tạ Vận ngoan ngoãn gật đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, trước khi đứng dậy nàng còn tiện tay sờ nhẹ lên khuôn mặt mình, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng.

Đẹp! Thì ra khi nàng mặc nữ trang lại là dáng vẻ này, so với lúc nam trang quả nhiên dễ nhìn hơn rất nhiều.

Nàng thích bản thân trong bộ dáng này, chỉ đáng tiếc… Sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nào để nhìn lại nữa.

Đây là lần đầu tiên, cũng có lẽ là lần cuối cùng nàng khoác lên người y phục nữ.

Bao năm qua nàng đã làm nhiều việc vì Giai quý phi, trong đó cũng chẳng thiếu chuyện xấu. Công đức chẳng có bao nhiêu, sau khi chết, e rằng khó mà có được một kiếp luân hồi tốt đẹp, mà có khi nàng sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng nên?

Nghĩ đến đây Tạ Vận khẽ thở dài, nàng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhanh chóng thu hồi mọi cảm xúc dư thừa trên gương mặt.

Khi hai người đi ngang ngự hoa viên, rõ ràng có thể nhận thấy số lượng cung nhân qua lại đông hơn nhiều. Từng tốp cung nhân nối đuôi nhau, tay bưng những khay đựng thức ăn và rượu vừa dọn từ yến tiệc xuống, có vẻ như tiệc rượu ở điện Vân Phương đã kết thúc.

Tạ Vận vốn luôn mang mặt nạ trang điểm mỗi khi gặp người khác. Nàng có một nữ tỳ giỏi hóa trang, chỉ vài nét bút đã có thể biến dung nhan tinh xảo lạnh lùng của nàng thành dáng vẻ của một thanh niên. Những năm qua rất ít người có thể nhìn thấu được thân phận thực sự của nàng.

Giờ đây khi nàng xuất hiện với diện mạo này, dù có gặp người quen thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ thấy vị cung nữ này có chút giống Tạ Vận, chứ nếu không phải là người quá thân cận thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra.

Nhưng để tránh có người nhiều chuyện, dọc đường đi Tạ Vận vẫn cúi thấp đầu, cố gắng không gây sự chú ý.

Lúc đi ngang con đường lát đá bên ngoài điện Vân Hoa, Thái Lăng đang đi phía trước bỗng nhìn lên, trong lòng nàng ta lập tức căng thẳng.

"Là Thần vương!" Thái Lăng nhỏ giọng nói một câu, sau đó vội vàng kéo tay áo Tạ Vận, cùng những cung nhân xung quanh khom mình hành lễ.

Tạ Vận khẽ nâng mắt nhìn lướt qua người đang tới, sau đó nhanh chóng quỳ gối xuống bên con đường rải sỏi, đầu cúi thấp.