Cua Con Ta Nuôi Hoành Hành Tam Giới

Chương 6: Điện thoại biến thành Bàn Ngự Thú

Cố Khê Trúc xuyên qua dị giới, trước khi ngủ còn đang chơi điện thoại di động, kết quả, điện thoại di động cũng theo nàng qua luôn, nàng liền nhét vào túi lớn của quần ngủ.

“Nơi này còn được gọi là vùng đất bị bỏ rơi, linh thú bên ngoài rất cổ quái, sau khi ký kết khế ước sẽ ở lại trong Bàn Ngự Thú một thời gian, ngắn thì ba ngày, lâu thì nửa tháng, ra càng sớm chứng tỏ linh thú càng mạnh. Đến lúc đó ngươi sẽ biết là cái gì.”

“Nếu là cấp 1, ngươi cũng chỉ có thể ở lại nhà tranh này.”

Hắn giơ tay chỉ vào vị trí trung tâm thành, nơi đó có một bức tường thành bằng ngọc bích: “Nếu là cấp 6 trở lên có thể ở nội thành, mà cấp 8 trở lên...”

Hắn dùng chuôi roi đẩy cằm Cố Khê Trúc lên, buộc nàng ngẩng đầu: “Có thể ở trong Vong Ưu Lâu, nơi đó chẳng khác gì ngoại giới, sẽ làm cho người ta cảm thấy mình không hề ở trong địa ngục.”

Cố Khê Trúc theo bản năng thì thào: “Địa ngục?”

“Chẳng phải địa ngục là gì, vùng đất bị bỏ rơi mà tam giới không dung, chỉ cần sơ sẩy một bước là rơi vào đây, sống không bằng chết, chẳng phải địa ngục thì là gì.”

Trong mắt hắn sinh ra lệ khí, trên tay dùng sức, chuôi roi bén nhọn đâm vào cằm Cố Khê Trúc chảy máu, giọng nói lạnh như băng áp sát da thịt: “Chúc mừng... vĩnh viễn đọa vào vô gián.”

Dứt lời, Lục Lê Quang buông tay ra, xoay người rời đi.

Dưới ánh trăng, bóng hắn kéo dài vô tận.

Cố Khê Trúc nhìn hắn đi vào nội thành, một bước tiến vào càng sâu trong bóng tối, hoàn toàn biến mất.

Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện âm thanh sột soạt, nàng nhanh nhẹn chui vào nhà tranh, dùng sức đóng cửa lại.

Vừa vào trong liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gầm gừ hổn hển: “Khó khăn lắm mới có một nữ nhân đến, trốn nhanh thật.”

“Ngươi không sợ vị kia sao?”

“Lục Lê Quang nào thèm để mắt tới nàng.”

“Một tháng sau hãy nói, bây giờ làm bậy ngươi không sợ bị...”

“Ta cũng chẳng làm gì, sờ vài cái cho đỡ thèm thôi.”

Nghe thấy những lời tục tĩu bên ngoài, thân thể Cố Khê Trúc cùng trái tim nàng đều run lên.

Nàng vẫn nhớ đến chiếc điện thoại của mình, lấy điện thoại ra xem. Trước đó điện thoại vẫn hoạt động bình thường, nàng còn từng lấy ra xem giờ và gọi điện, nhưng giờ đây điện thoại di động đã thay đổi.

Khởi động máy tắt máy cũng không có phản ứng, điện thoại di động giống như trở thành một tảng đá mỏng, tảng đá phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, dùng tay chạm nhẹ có thể thấy những gợn sóng lan tỏa, giống như mặt hồ nhỏ được nàng nắm trong lòng bàn tay.

Sẽ là linh thú gì đây?

Điện thoại di động đều biến thành hồ, chẳng lẽ liên quan đến nước?

Cố Khê Trúc nhớ tới con cá có hai hàng răng nanh kia.

Nàng siết chặt điện thoại di động cầu nguyện chư vị thần tiên: Xin hãy ban cho con một linh thú mạnh mẽ đi!

Ngay sau đó, Cố Khê Trúc dùng sức gõ một cái đầu của mình, một lần nữa cầu nguyện: “Xin hãy cho con về nhà đi!”

Nàng là trẻ mồ côi, vừa tốt nghiệp đại học, mới tìm được việc làm rồi thuê một căn phòng nhỏ, khoản vay học phí còn chưa kịp trả...

Ôm điện thoại di động, Cố Khê Trúc co ro trên giường gỗ lo lắng hãi hùng hơn nửa đêm, cuối cùng vì cơ thể quá mức mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nàng tỉnh dậy vì đói.

Lúc tỉnh lại, trong phòng vẫn rất tối, chỉ có ánh sáng âm u dưới khe cửa.