Cuộc đối thoại của bọn họ khiến nàng vô cùng sợ hãi, có lẽ tiếp theo sẽ phải đối mặt với chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Chi bằng, khóe mắt Cố Khê Trúc liếc về phía cửa thành, cánh cửa kia tối om om, giống dã thú đang há to cái miệng như chậu máu!
Ngay khi Cố Khê Trúc định dũng cảm lao vào trong bóng tối, cổ tay nàng bị một con rắn lạnh lẽo quấn chặt.
Giọng điệu Lục Lê Quang châm chọc: “Thành Vô Vọng khuyến khích mọi người dẫn người mới vừa rơi xuống Vong Địa về, dẫn về đều có phần thưởng, để tránh cho không ít người trực tiếp gϊếŧ người mới lấy Linh Sa.”
“Không phải muốn bán ngươi, chẳng qua bây giờ ngươi chỉ đáng giá một mảnh Linh Diệp.”
“Chỉ cần linh thú của ngươi mạnh, ngươi có thể sống ở đây một cách đàng hoàng!”
Lão nhân mỉm cười: “Tiểu Lục con người này...”
Lão không tiếp tục nói thêm, chỉ là trong đáy mắt ẩn chứa vẻ mỉa mai.
Đã sớm không phải là người tốt, nhưng lại chưa đủ xấu xa.
Lục Lê Quang: “Hiểu chưa?”
Linh thú, linh thú...
Linh thú chính là chìa khóa để sống sót ở nơi này.
Họ đều nói nàng đã khế ước linh thú.
Nhưng Cố Khê Trúc hoàn toàn không biết trên người mình có linh thú gì, linh thú của nàng ở đâu, rốt cuộc là cái gì.
“Đi thôi!”
Lục Lê Quang dẫn Cố Khê Trúc đến trước một căn nhà tranh, hắn lấy một hạt châu nhỏ cỡ hạt đậu từ trong túi ném vào trong khay đá hình tròn trước nhà tranh: “Ngươi có thể ở đây một tháng, sau đó tự tìm cách.”
Thấy Cố Khê Trúc đứng ngây ngốc trước cửa nhà tranh, hắn mất kiên nhẫn nói: “Ta dẫn ngươi về còn tốn không ít linh khí nhưng chỉ được một mảnh lá, cho ngươi thuê một căn nhà tranh có thể tránh gió đã là không tệ rồi.”
Cố Khê Trúc: “Ta biết, cảm ơn ngươi.”
Nàng do dự một chút, rồi cẩn thận hỏi: “Ta là phàm nhân chưa từng tu luyện, dám hỏi tiên quân, sao ta không biết linh thú của mình ở đâu?”
“Tiên quân?” Danh xưng lâu ngày không nghe khiến Lục Lê Quang khẽ giật mình, hắn trầm mặc một lát rồi khẽ cười khẩy: “Cũng đúng.”
Nhớ lại năm đó hắn sinh ra trong danh môn chính phái, kế thừa Quy Tang đạo tôn, ai mà chẳng gọi hắn một tiếng tiểu tiên quân?
Nào ngờ bị nhốt mười năm, hắn lại trở thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.
Roi trong tay Lục Lê Quang vung ra thẳng tắp như kiếm, đầu rắn cắn vào vị trí túi quần của Cố Khê Trúc: “Ngươi không biết tu luyện, vậy ngươi lấy đâu ra Bàn Ngự Thú?”
Bàn Ngự Thú?
Cố Khê Trúc nơm nớp lo sợ lấy đồ trong túi quần ra, gượng gạo nói: “Nhặt... Nhặt được!”
Thật là gặp quỷ rồi - Thứ mà hắn gọi là Bàn Ngự Thú rõ ràng là điện thoại của nàng mà.