Chưa đợi Giang Hạ mở miệng, Chu Thừa Lỗi đã lên tiếng trước:
“Chị dâu, sáng mai để em nấu bữa sáng đi. Giang Hạ vẫn chưa hạ sốt, bác sĩ dặn không được làm việc quá sức. Mấy ngày nay, làm phiền chị và mẹ vất vả một chút rồi.”
Điền Thải Hoa lập tức sa sầm mặt.
Cô ta chẳng buồn che giấu sự bất mãn, hậm hực đi ra ngoài, vừa đi vừa cố tình lẩm bẩm với giọng chua ngoa:
“Đúng là ai cũng có số tiểu thư, chỉ có tôi là số làm đầy tớ! Người ta thì mảnh mai yếu đuối, còn tôi thì thân dày thịt thô, làm từ sáng đến tối cũng chẳng ai thương xót!”
Vừa vào bếp, cô ta lấy nước nóng chuẩn bị tắm cho con trai út, cố tình đập nồi xoong chén bát loảng xoảng, như thể muốn phát tiết hết sự bực bội trong lòng.
Giang Hạ nhìn theo bóng lưng cô ta, rồi quay sang nói:
“Vậy mai cứ em dậy làm bữa sáng đi.”
Luân phiên nhau nấu ăn cũng hợp lý, cô không có ý kiến gì. Hơn nữa, cô không thích cảm giác ăn không ngồi rồi, chẳng làm gì mà hưởng thụ.
Chu Thừa Lỗi nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục tách thịt cua:
“Không cần đâu, để anh làm là được. Chị dâu chỉ nói vậy thôi, em đừng để bụng.”
Không phải anh thiên vị vợ mình, mà là Giang Hạ hôm nay đi mấy bước còn lảo đảo, đến đứng lâu một chút cũng khó khăn, bảo cô dậy sớm nấu ăn chẳng khác nào làm khó cô cả.
Huống hồ, dù cô có không choáng váng đi nữa thì trong lòng cũng chỉ muốn ly hôn. Biết đâu sáng mai cô đã thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ rồi, vậy hà cớ gì còn bắt cô dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà?
Bên ngoài sân, cha mẹ Chu đang ngồi hóng gió. Nghe thấy tiếng loảng xoảng trong bếp, cha Chu nhíu mày, nói:
“Một lát bà hỏi lại Thừa Lỗi xem có thật sự định ly hôn không. Nếu đã muốn ly thì mau chóng giải quyết cho xong.”
Ông đã quá mệt mỏi với cảnh trong nhà lúc nào cũng ầm ĩ, không có lấy một ngày yên bình.
Mẹ Chu thì lại chần chừ, nghĩ đến việc Giang Hạ hình như đã thay đổi:
“Hay là cứ chờ xem thế nào đã? Lúc ăn cơm, ông không thấy con bé có vẻ khác trước à? Mới cưới chưa được bao lâu mà đã ly hôn, để người ta cười cho à?”
Cha Chu phất tay, mặt đầy vẻ khinh thường:
“Thôi đi, chó thì vẫn hoàn chó! Bà còn sợ chưa đủ mất mặt sao?”
Thay đổi? Núi có thể đổi, nhưng bản tính con người thì khó mà đổi được!
Nhìn đứa con dâu út yểu điệu, cái gì cũng không biết làm, cha Chu càng cảm thấy ly hôn là quyết định đúng đắn. Không ly hôn mới là tự chuốc khổ vào thân.
Cái gì cũng phải để con trai ông hầu hạ, đến quần áo cũng do nó giặt giùm. Thế này mà gọi là cưới vợ sao? Rõ ràng là cưới về một cô công chúa!
Con bé đó vốn nên gả vào nhà giàu mà làm mợ hai tiểu thư.
Nhà họ Chu chỉ là cái miếu nhỏ, không nuôi nổi vị công chúa cao cao tại thượng này.
Vợ thì phải cưới kiểu phụ nữ khỏe mạnh, vạm vỡ, chịu thương chịu khó, siêng năng làm việc mới tốt.
…
Chu Thừa Lỗi bóc xong thịt cua thì vào bếp, múc hai thùng nước nóng từ chiếc nồi sắt lớn, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi xách vào phòng tắm.
Lúc này, Giang Hạ và Chu Chu vừa ăn xong. Cô bảo Chu Chu đi tìm anh trai chơi, còn mình thì dọn dẹp bát đũa.
Chu Thừa Lỗi bước đến, giơ tay nhận lấy chồng bát trong tay cô:
“Để anh dọn cho. Nước nóng anh đã mang vào rồi, em đi tắm trước đi. Một lát nữa còn có người khác tắm nữa, em tranh thủ tắm nhanh một chút.”
Nhà họ Chu đông người, tắm rửa cũng phải xếp hàng. Bố Chu và anh cả ngày mai phải ra biển, mấy đứa cháu thì còn phải đi học, cần ngủ sớm. Trong khi đó, lần nào Giang Hạ tắm cũng mất hơn một tiếng mới chịu ra. Bảo cô chờ người khác tắm xong rồi hẵng vào thì cô lại nổi giận.
Cả nhà đều e ngại cô.
Giang Hạ nghe xong thì không nói gì nữa. Người ta đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô rồi, cô còn từ chối được sao?
Thế nên cô quay về phòng lấy quần áo rồi đi tắm ngay.
Không có nước máy, không có bình nóng lạnh, mọi thứ đều bất tiện, không quen chút nào. Nhưng cô thích nghi rất nhanh, cởi đồ ra rồi trực tiếp dội nước tắm luôn.
Chu Thừa Lỗi lại thêm nước vào nồi sắt lớn, tiếp tục đun sôi để bố mẹ và cháu gái lát nữa có nước nóng dùng. Xong xuôi, anh quay ra rửa bát.
Điền Thải Hoa giúp con trai út mặc quần áo xong, đi ra ngoài thấy Chu Thừa Lỗi đang rửa bát, môi mím chặt.
Cũng chỉ có cậu em chồng này là tính tình tốt, chiều hư cái cô vợ kia đến vậy.
Giang Hạ đã cắm cho cậu một cái sừng to tướng, thế mà cậu vẫn đối xử với cô ta tốt như thế!
Nếu cô ta là em chồng, chắc chắn đã tát cho Giang Hạ mấy cái từ lâu rồi, chứ đừng nói là đối xử tốt với cô ta. Không cầm chổi đuổi ra khỏi nhà đã là quá nhân từ rồi!
Điền Thải Hoa nhìn Chu Thừa Lỗi, hỏi:
“Tiểu Lỗi, lời chiều nay em nói không quên đấy chứ?”
Chiều nay anh đã nói sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng.
Chu Thừa Lỗi vô thức liếc nhìn về phía phòng tắm, sau đó đáp:
“Em không quên.”
Điền Thải Hoa hài lòng, nhưng vẫn không quên dặn dò thêm:
“Ly hôn nhớ lấy lại tiền sính lễ, đừng có dại dột mà chịu thiệt! Ngay cả tay cũng chưa chạm vào, để cô ta mang không hai nghìn tệ đi à? Số tiền đó đủ để em cưới một người vợ khác rồi đấy. Giang Hạ không đáng để em đối xử tốt với cô ta! Còn tiền thuốc men nữa, cái gì nên lấy lại thì lấy lại, đừng có nhịn!”
Cô ta nói vậy cũng vì coi Chu Thừa Lỗi như em trai ruột mà thương xót cho cậu. Khi cô ta mới gả vào đây, cậu em chồng này vẫn còn là một thằng nhóc choai choai, cô ta luôn đối xử với cậu như con trai mình mà yêu thương.
Chu Thừa Lỗi không đáp lại. Những lời dạy bảo của chị dâu, anh không đồng tình, nhưng cũng chẳng buồn phản bác.
Điền Thải Hoa thấy anh cứ im lặng, lại hừ một tiếng, cảm thấy anh không biết tốt xấu, bèn ra ngoài tìm mấy đứa con trai về tắm rửa rồi ngủ.
Mấy thằng nhóc đó ăn cơm xong lại chạy biến đi đâu mất rồi!
Lúc này, cha mẹ Chu cũng đi vào, thấy con trai đang rửa bát.
Cha Chu trong lòng càng thêm khó chịu, lại càng kiên định với quyết định của mình.
Mẹ Chu thì vừa không vui vừa bất lực, nhưng thấy con trai sắp rửa xong rồi nên cũng không lên giúp nữa, chỉ thở dài một tiếng:
“A Lỗi, lát nữa sang phòng mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Chu Thừa Lỗi đáp lại: “Dạ vâng ạ.”
Anh rửa sạch bát đũa, xếp gọn vào tủ bếp, rồi đi về phía phòng bố mẹ.
Hôm nay, anh phải cho cả nhà một lời giải thích rõ ràng.
…
Giang Hạ tắm xong bước ra, trong sân đã không còn ai nữa.
Cô không thấy bột giặt hay xà phòng đâu, cũng không biết thời này người ta dùng gì để giặt quần áo, định lát nữa sẽ hỏi. Trước mắt, cô ôm quần áo cùng chiếc chậu sắt trở về phòng, đặt vào góc.
Đây là chiếc chậu cô nhìn thấy trong phòng, còn mới, chắc là đồ sắm cho lễ cưới, nên cô mới dám mang vào dùng.
Chu Thừa Lỗi từ phòng bố mẹ bước ra, thấy cửa phòng tắm đã mở, biết là Giang Hạ đã về phòng.
Anh đi đến cửa phòng cô, giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đây vốn là phòng của anh, nhưng từ sau khi kết hôn, anh đều ngủ dưới đất trong phòng của các cháu trai. Tối nay, anh đến đây là vì có chuyện cần nói với Giang Hạ.
Trong phòng, Giang Hạ đang ngồi trước bàn trang điểm, dùng khăn lau tóc, cố gắng để nó nhanh khô. Không có máy sấy, chỉ có thể để khô tự nhiên.
Cô nhìn gương, phát hiện diện mạo của nguyên chủ giống hệt mình ở hiện đại. Điều này khiến cô rất hài lòng, vì bản thân cô vốn dĩ là một đại mỹ nhân!
Điều bất ngờ hơn nữa là làn da hiện tại còn đẹp hơn trước, mềm mịn như nước, lỗ chân lông gần như vô hình, không có chút tì vết nào.
Kiếp trước, cô thức khuya nhiều, dù da cũng trắng nhưng không căng mịn như bây giờ, lỗ chân lông hơi to. Dẫu sao thân thể này mới chỉ 20 tuổi, làn da trắng nõn, mịn màng như phát sáng.
Chỉ có điều vóc dáng không đầy đặn bằng kiếp trước. Nhưng cũng may, vòng một tuy nhỏ hơn nhưng vẫn cao và săn chắc. Cô tự đo thử, kiếp trước là cỡ C, bây giờ chỉ tầm B. Nhưng như thế cũng đủ rồi, ngực quá lớn chạy bộ sẽ không thoải mái, mà mặc đồ ôm sát cũng dễ bị lộ khuyết điểm.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô vội thả tay xuống, nói: “Cửa không khóa.”
Chu Thừa Lỗi lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, làn da Giang Hạ trắng đến mức gần như phát sáng, thậm chí còn rực rỡ hơn cả bóng đèn trên trần nhà.
Anh chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức thu hồi ánh nhìn, trực tiếp nói:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Hết chương 6.