Xuyên Sách: Phát Tài Vào Thập Niên 80

Chương 5: Tôm cách xa cô, cô với không tới

Giang Hạ không biết rằng, từ sau bữa cơm đầu tiên ăn cùng cả nhà vào ngày mới gả tới, nguyên chủ đã không chịu ra ngoài ăn nữa, bữa nào cũng do Chu Thừa Lỗi mang lên phòng cho cô.

Không có ký ức của nguyên chủ đúng là bất tiện, nhưng kiếp trước cô đã trải qua nhiều sóng gió, đã luyện được bản lĩnh dù gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh mỉm cười đối mặt từ lâu rồi.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Giang Hạ thoải mái cười hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Cha Chu lên tiếng.

Chu Thừa Lỗi tiện tay kéo một chiếc ghế tre từ góc nhà ra, thêm một chỗ ngồi. Những người khác cũng tự giác xích qua một chút, nhường không gian.

Anh ra hiệu cho Giang Hạ ngồi trước.

Giang Hạ lúc này mới hiểu, hóa ra là không có chỗ cho cô. Chắc do trước đây nguyên chủ luôn trốn tránh bữa cơm gia đình, nên lâu dần cả nhà cũng không còn giữ chỗ cho cô nữa.

Cô bình thản ngồi xuống bên cạnh Chu Chu.

Chu Thừa Lỗi cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lướt qua mấy món dưa muối và rau xanh trên bàn.

Chu Chu rụt rè gọi một tiếng: “Thím út.”

Giang Hạ mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô bé: “Chu Chu ngoan lắm.”

Chu Chu lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích. Cô bé có hơi sợ người thím út này, vì từng tận mắt thấy cô ấy tát chú nhỏ một cái thật mạnh.

Thấy cô bé căng thẳng, Giang Hạ thu tay lại.

Bàn ăn của nhà họ Chu là hai chiếc bàn bát tiên chân thấp ghép lại thành một bàn dài. Lúc này, trên bàn có đủ sáu người của nhà anh cả, cha Chu, mẹ Chu, cô bé Chu Chu của anh ba, cùng với Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi, tổng cộng mười một người, vừa vặn ngồi kín chỗ.

Anh hai và chị dâu thứ hai của Chu Thừa Lỗi làm việc trên trấn, thường ngày ở lại trên đó, không về nhà ăn cơm.

Anh còn có một chị gái lớn, đã lập gia đình, nên bữa cơm chỉ có mười một người.

Giang Hạ liếc nhìn mấy món ăn trên bàn: cua hoa, tôm biển, cá kho tạp, rau xanh, dưa muối và một bát canh trứng rong biển.

Quả nhiên, bữa cơm nhà họ Chu đúng như trong sách miêu tả, rất thịnh soạn.

Nhà họ Chu sống ở một làng chài nhỏ, cách biển không xa. Nhà họ có một con thuyền đánh cá, ngày nào cũng vậy, cha Chu đều dậy từ ba bốn giờ sáng, dẫn theo Chu Thành Hâm và Chu Thừa Lỗi ra khơi. Vì thế, trong bữa cơm nhà họ chưa bao giờ thiếu hải sản.

Cha Chu khẽ nói một tiếng “Ăn cơm thôi.” Vừa dứt lời, bốn anh em nhà anh cả lập tức vươn đũa về đĩa tôm biển, nhanh tay gắp ngay mấy con lớn nhất.

Chớp mắt, những con to nhất đã bị gắp gần hết, trông đĩa tôm như vơi đi một nửa.

Điền Thải Hoa lẩm bẩm một câu rồi thôi, chẳng buồn quan tâm. Cô ta cũng tự tay vớt một nắm tôm vào bát mình, sau đó lại gắp mấy con cá chạch lớn nhất trong nồi cá kho cho mấy đứa con trai.

Không ăn nhiều một chút, chẳng lẽ để phần cho người ngoài?

Phần đồ ăn trước mặt Giang Hạ chỉ toàn rau xanh và dưa muối, ở giữa còn chắn một bát canh trứng rong biển to đùng, khiến cô khó mà với được sang các món khác. Rõ ràng cô chẳng được xem trọng chút nào.

Nhưng Giang Hạ vẫn thản nhiên cầm đũa, gắp một cọng rau xanh cho vào bát.

Lúc này, một con tôm bóc vỏ được đặt vào bát của Giang Hạ.

Cô nhìn sang Chu Thừa Lỗi, mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Chu Thừa Lỗi không đáp, cũng chẳng nhìn cô, chỉ lặng lẽ gắp con cá chạch lớn nhất trong nồi cá kho, cẩn thận gỡ xương rồi đặt phần thịt vào bát cô: “Ăn cẩn thận, không biết còn xương vụn không.”

Giang Hạ nhớ lại bữa cơm đầu tiên cô ăn ở nhà họ Chu, khi đó bị hóc xương cá. Sau này, mỗi lần Chu Thừa Lỗi mang cơm lên phòng cho cô, cá trong bát đều đã được gỡ sạch xương.

Cô có chút ngại ngùng, lại nói lời cảm ơn, rồi nhẹ giọng bảo anh cứ ăn đi, đừng lo cho cô.

Chu Thừa Lỗi không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp thêm một con tôm, bóc vỏ, lại đặt vào bát cô.

Đĩa tôm đặt khá xa, cô không với tới.

Mẹ Chu nhìn con trai út một cái, thở dài, sớm biết thế đã không để đĩa tôm ra xa, giờ thì con trai bà chẳng ăn được miếng nào.

Cha Chu vẫn im lặng ăn cơm, như thể chẳng thấy gì.

Điền Thải Hoa trừng mắt lườm thầm, con trai cô ta bốn tuổi đã biết tự ăn cá không cần gỡ xương rồi, thế mà bây giờ có người còn phải được gỡ sẵn, đúng là yếu đuối, kiểu cách!

Sắp ly hôn đến nơi rồi, còn đối xử tốt với cô ta làm gì?

Giang Hạ nhìn sang đĩa tôm đã hết sạch.

Người ta vẫn nói “nửa lớn nửa nhỏ ăn mòn nhà”, quả không sai.

Bốn anh em nhà họ Chu ăn cơm như đánh trận, đặc biệt là đĩa tôm, chẳng ai thèm bóc vỏ, cứ thế càn quét một lượt, nháy mắt đã sạch bách.

Thấy Chu Chu bên cạnh chưa gắp được miếng nào, Giang Hạ lập tức gắp con tôm trong bát mình sang bát cô bé.

Chu Chu ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thím út.”

Giang Hạ mỉm cười, lại gắp nửa phần cá trong bát cho Chu Chu.

Chu Chu lại rụt rè nói: “Cảm ơn thím út. Thím út cứ ăn đi, đừng lo cho cháu. Cháu ăn cá biết nhè xương, không sợ hóc đâu.”

Cô bé thực sự không hiểu vì sao hôm nay thím út lại dịu dàng như vậy, có chút đáng sợ.

Mẹ Chu cũng gắp cho Chu Chu một con tôm đã bóc vỏ, một miếng cá chạch, loại cá này ít xương, lại thơm ngon, Chu Chu rất thích ăn.

Bà nhìn sang Giang Hạ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hạ, con cứ ăn đi, không cần lo cho Chu Chu, con bé tự ăn được.”

Hôm nay đứa con dâu này có vẻ bình thường hơn một chút, trên mặt còn có nụ cười, không như mọi khi cứ như thể cả thế giới nợ cô ta tiền.

Tiếc là, phần lớn thời gian cô ta đều không bình thường.

Không thể giữ lại!

Giang Hạ cười đáp: “Vâng ạ.” Sau đó tập trung ăn cơm.

Phải nói, hải sản tự nhiên đúng là ngon hơn hẳn.

Thịt tôm săn chắc, ngọt thanh.

Cá chạch thì thịt dai, vị đậm đà.

Cua hoa cũng cực kỳ tươi ngon.

Rõ ràng, tất cả hải sản này chỉ được chế biến theo cách đơn giản nhất, hấp hoặc luộc với chút muối nhưng vẫn vô cùng ngon miệng.

Các món khác nhanh chóng bị bốn anh em nhà họ Chu càn quét sạch sẽ. Không ai động đến cua hoa, vì bốn đứa nhóc đều ngại lột vỏ, cảm thấy phiền phức mà lại ít thịt.

Nhưng Giang Hạ lại rất thích ăn cua.

Chu Thừa Lỗi nhận ra điều đó nên lặng lẽ giúp cô bóc cua.

Điền Thải Hoa thấy Chu Thừa Lỗi bóc hết tôm rồi lại bóc cua cho Giang Hạ, không nhịn được mà lườm Chu Thừa Hâm, hờn dỗi nói: “Anh nhìn xem, cậu tư cưng chiều vợ nó thế nào! Em lấy anh bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy anh bóc cho em một con tôm hay con cua nào cả.”

Chu Thừa Hâm cau mày: “Chẳng phải em từng nói cua hoa vừa rẻ vừa ít thịt, em không thích ăn à? Mấy thứ này người trong thôn nhặt được cũng vứt đi, chẳng ai thèm, chỉ có Chu Chu là thích.”

Điền Thải Hoa á khẩu.

Chu Chu lặng lẽ chớp mắt.

Cô bé thích ăn là vì những món khác không thể tranh nổi với các anh, chỉ có cua hoa là mấy anh ngại lột nên mới đến lượt cô bé.

Điền Thải Hoa tức đến nghiến răng.

Đúng là lấy phải gỗ mục!

Vừa thấy anh ta là cô ta đã bực!

Chu Thừa Hâm ăn xong cũng chẳng buồn đôi co với vợ, đứng dậy rời đi luôn.

Giang Hạ có chút ngạc nhiên khi nghe cua hoa ở đây không đáng tiền. Thứ này ở thời hiện đại còn đắt hơn cả một số loại cá.

Chu Thừa Lỗi không nói gì, tiếp tục im lặng bóc nốt phần cua còn lại, để dành cho Giang Hạ và cô cháu gái nhỏ.

Mọi người ăn xong lần lượt rời bàn.

Cuối cùng chỉ còn Chu Thừa Lỗi vẫn ngồi đó, tỉ mỉ bóc thịt cua cho Giang Hạ và Chu Chu.

Cha Chu, mẹ Chu ăn xong thì ra ngoài làm việc.

Điền Thải Hoa thấy Giang Hạ ăn một cách ngon lành, cũng cầm một con cua lên ăn thử. Nhưng thực sự quá mất kiên nhẫn, cô ta ăn tôm còn nuốt cả vỏ, sao có thể chịu khó bóc từng chút thịt cua như vậy?

Cô ta đứng dậy, nhân tiện sai bảo: “Chú thím út, hai đứa ăn chậm nhất, ăn xong thì rửa bát luôn đi!”

Đã có thể xuống giường ăn cơm rồi, vậy thì không có lý do gì mà không làm việc nhà!

Giang Hạ không tính toán, gật đầu đáp: “Được thôi.”

Cơm là người khác nấu, cô rửa bát cũng hợp lý.

Điền Thải Hoa thấy cô biết điều, lập tức được nước lấn tới, tiếp tục sai việc: “Sáng mai, cha và mọi người ra biển lúc bốn giờ, em nhớ dậy lúc ba giờ để chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa cho họ mang theo. Mấy hôm nay toàn là chị làm.”

Dâu con trong nhà phải phân công làm việc, sao Giang Hạ có thể an nhàn trong khi cô ta thì bận rộn cực khổ hầu hạ cả nhà?

Hết chương 5.