Trước khi cha và mẹ kế của Mạnh Hiểu Việt tìm đến trường học, Bùi Lục nhanh chóng xin nghỉ phép ba ngày với cố vấn học tập, sau đó trốn đến Lê gia.Hai người đó đến tìm cậu chắc chắn không có chuyện gì tốt, Bùi Lục cũng không muốn dây dưa vô vị với họ. Quan trọng nhất là, sau khi tiếp nhận thân thể của Mạnh Hiểu Việt, Bùi Lục cũng không cố ý bắt chước tính cách của anh, phần lớn thời gian, cậu vẫn là Bùi Lục.
Nếu chạm mặt họ, có lẽ sẽ xảy ra một số phiền phức không cần thiết.
666 cực kỳ chướng mắt với hành vi lùi bước này của cậu, nó xem nhiều phim truyền hình với những cảnh quay báo thù vả mặt, cảm thấy lúc này Bùi Lục nên ngẩng cao đầu đối diện, "chát chát chát" tát hai người kia, như vậy mới hả hê.
"Ta thấy ngươi nên diệt trừ tận gốc virus đi."
Bùi Lục châm chọc: "Sau khi trở về ta sẽ làm đơn xin, để ngươi được diệt trừ virus toàn diện, chứ ta nghi ngờ người đã bị virus tẩy não rồi."
[Cậu chính là muốn trả thù vì tôi nói cậu hèn nhát!"] 666 không hề sợ hãi trước thế lực hắc ám, cố gắng tranh luận.
Bùi Lục cười lạnh: "Ta chính là muốn trả thù ngươi, thì làm sao?"
[.....] Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, 666 ngay lập tức nhận thua: [Ai nha ~ mọi người ai cũng không dễ dàng, vậy nên đừng làm tổn thương nhau chứ, cứ cho cái đánh giá năm sao nha ~]
Bùi Lục khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ngạo nghễ, "Xem biểu hiện của ngươi thế nào đã."
666 giả khóc: [Lục Lục, cậu thay đổi rồi!]
"......"
Bùi Lục xoa xoa cánh tay, không chút lưu tình nào kéo nó vào danh sách đen.
666: [!!!] Tức đến biến dạng!
Bùi Lục vốn định đi ở khách sạn vài ngày, nhưng khi nhìn thấy dự báo thời tiết trong tuần tới, cậu đã thay đổi chủ ý.
Nói cho cùng, mục đích cậu xuyên qua đây vẫn là để tiếp cận mục tiêu, tìm cách chiếm được lòng tin của mục tiêu, thời tiết mưa bão trong tuần tới là cơ hội không thể tốt hơn để tiếp cận Lê Quân.
Lê Quân có bóng ma tâm lý rất sâu sắc đối với thời tiết mưa bão. Cứ đến ngày mưa là sẽ mất ngủ cả đêm, cảm xúc bồn chồn.
Người khác không biết nguyên nhân, Bùi Lục lại biết. Lê Thanh Dật bảo vệ thông tin rất tốt, đến mức năm đó tin tức ầm ĩ như vậy, nhưng vẫn không có ai biết, đối ngoại tuyên bố là chống lại lệnh bắt bị đấu súng t·ử v·ong ba tên b·ắt c·óc, thật ra là Lê Quân gi·ết.
Lê Quân là một thiên tài, nhưng cậu cũng là một đứa trẻ, là trẻ con thì sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng. Nhiều năm như vậy cậu cũng không đề cập đến chuyện đó, Lê Thanh Dật luôn cho rằng cậu đã quên.
Chỉ có Bùi Lục biết, cậu vẫn luôn sợ hãi, từ bảy tuổi đến mười sáu tuổi, không có lúc nào là không kinh khủng cùng sợ hãi.
Những bức tranh mà Lê Quân vẽ, là để cầu cứu, cậu bị mắc kẹt trong đêm mưa năm bảy tuổi, mãi mãi không thể thoát ra.
Dự báo thời tiết rất chuẩn, ngày hôm sau khi Bùi Lục ở trong Lê gia, những hạt mưa lất phất cùng tiếng sấm ì ùng không ngừng kéo đến.
Trên bầu trời là tầng mây xám xịt, mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề, hơi nước trong không khí rất nồng, trong phòng rõ ràng rất khô ráo, nhưng nhìn mưa bên ngoài tí tách, ẩm ướt như thấm vào tận xương tủy.
Lê Quân cả ngày đều ủ rũ, chống một tay dựa vào bên cửa sổ ngẩn người. Đôi mắt đen láy mông lung sương mù, giống như nhìn xuống một cái giếng sâu không thấy đáy. Bùi Lục yên lặng ở bên cạnh cậu, hoặc là vẽ tranh, hoặc là đọc sách, lặng lẽ chờ đợi màn đêm buông xuống.
Màn đêm đúng hẹn kéo đến.
Trong phòng Lê Quân tối đen như mực, không có một tia ánh sáng.
Nhưng Bùi Lục biết, cậu không ngủ.
Kim đồng hồ chỉ 10 giờ, Bùi Lục hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, ôm gối đầu, lê dép, gõ cửa phòng Lê Quân.
"Cốc cốc."
Trong phòng im ắng, như thể chủ nhân đã thực sự ngủ say.
Bùi Lục không bỏ cuộc, tiếp tục gõ, vừa gõ vừa nhỏ giọng gọi:
"Lê Quân, là anh, mở cửa đi."
Đêm mưa mùa hè, nhiệt độ không cao, Bùi Lục mặc áo ngủ đứng ở cửa, chỉ một lát sau đã cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu run rẩy ôm chặt chiếc gối trong ngực, cắn răng tiếp tục gõ cửa.
"Cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc......"
Đến khi Bùi Lục bắt đầu run cầm cập thì cửa mở. Vì quán tính, bàn tay lạnh lẽo của cậu trực tiếp đặt lên ngực nóng hổi của Lê Quân.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Bùi Lục cười hắc hắc, luồn bàn tay lạnh lẽo vào áo ngủ của Lê Quân.
"Chuyện gì?"
Giọng nói của Lê Quân khàn khàn, thái độ so với ban ngày tệ hơn rất nhiều, nhưng lại không đuổi hai bàn tay lạnh lẽo trên ngực đi.
Bùi Lục ôm gối đầu nhảy bắn từ dưới nách cậu chui vào nhà: "Bên ngoài sấm chớp, anh sợ quá, đêm nay cho anh ngủ cùng nha!"
Giữa phòng là một chiếc giường cỡ King Size, ga trải giường chỉnh tề, không có một nếp gấp, Bùi Lục liếc mắt một cái là biết cậu nhóc này chắc chắn là chưa chạm vào giường.