Đỉnh Lưu Idol Biết Nhả Ngọc Trai

Chương 7: Giá cả do anh định

Lộc Hữu khẽ động chóp mũi, cậu ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, ngọt ngào, thuần khiết. Hương thơm nhàn nhạt lan ra cũng đủ làm cậu thèm chảy nước miếng, còn hơn cả cá đói nhìn thấy mồi.

Khứu giác của Lộc Hữu vô cùng nhạy bén, có thể ngửi thấy vài con cá chép đang bơi dưới đáy nước cách đó mấy cây số. Chính vì vậy, cậu nhanh chóng tách biệt được mùi thơm hấp dẫn giữa vô số mùi hỗn tạp xung quanh.

Người đàn ông đẹp trai đứng cạnh chiếc xe chở cá hộp hấp.

Chính xác hơn, là bình nước trong tay người đàn ông đó.

Lộc Hữu thèm thuồng nuốt nước bọt. Sự cám dỗ của nguồn nước chất lượng cao khiến cậu vô thức bước một bước nhỏ về phía Giang Dục Phong...

Bỗng nhiên, Tô Nhân An đi tới từ bên cạnh: “Tiểu Lộc, đi thôi, anh dẫn em gặp đạo diễn.”

Lộc Hữu: “…”

Cậu lưu luyến nhìn Giang Dục Phong một cái, nhưng cuối cùng vẫn phải đi theo.

Vì đây là một chương trình truyền hình trực tiếp nên phim trường vô cùng bận rộn. Vừa bước vào lều, Lộc Hữu đã thấy mấy chục quay phim đang chuẩn bị, trên vai vác đủ loại máy quay to nhỏ.

Thấy bọn họ đến, đạo diễn bước lên vài bước chào đón: “Tiểu Lộc đến rồi à, lại đây nào.”

Dưới ánh mắt thúc giục của Tô Nhân An, Lộc Hữu ngoan ngoãn lên tiếng: “Chào đạo diễn Văn.”

“Được, tốt lắm.” Văn Trình Hiếu chăm chú quan sát Lộc Hữu, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Xem ra quyết định thay người vào phút chót là đúng đắn, chỉ riêng gương mặt này xuất hiện trên màn ảnh cũng đủ tạo chủ đề bàn tán rồi. “Đi thôi, khách mời đều đã có mặt, gặp nhau một chút đã.”

“Đạo diễn Văn.”

Lộc Hữu quay đầu, liền thấy Giang Dục Phong vén rèm bước vào.

“Ồ, Dục Phong cũng đến rồi à.” Rõ ràng Văn Trình Hiếu và Giang Dục Phong khá thân quen, sau vài câu chào hỏi, ông mới nhớ ra phải giới thiệu: “Đây là Lộc Hữu, khách mời mới được thay vào. Tiểu Lộc, đây là Giang Dục Phong, chắc cậu biết rồi nhỉ?”

Lộc Hữu không biết. Cậu và Giang Dục Phong chưa từng có giao thiệp, ngoài thời gian đi show, cậu chỉ biết ăn uống và ngâm nước, số người trong giới mà cậu quen biết chẳng được bao nhiêu.

Nhưng cậu vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào thầy Giang.”

Giang Dục Phong cũng không tỏ vẻ cao ngạo, thoải mái đáp lại. Tuy đối phương từng gõ vào xe anh và mỉa mai đó chỉ là cá hộp hấp, nhưng anh quyết định rộng lượng bỏ qua.

Chỉ là vừa chào hỏi xong, Giang Dục Phong đã phát hiện nhóc con này bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình.

Chính xác hơn, là nhìn vào tay anh.

Ánh mắt chuyên chú, lông mi cũng không động đậy.

Giang Dục Phong khẽ "tsk" một tiếng. Thằng nhóc này nhìn cái gì vậy? Anh mặc áo sơ vin trông lạ lắm sao?

Lộc Hữu nhìn bình nước trên tay Giang Dục Phong đến ngẩn người. Không thấy loại nước mình thích, cậu vừa định dời mắt đi thì thấy những ngón tay thon dài trước mặt khẽ đong đưa.