“Thấp như này, bên trong có nhét nổi người không?” Giọng nói chậm rãi mang theo sự nghi hoặc của Lộc Hữu truyền tới.
Giang Dục Phong: “……”
Khoảnh khắc đó là lần hiếm hoi trong đời anh cảm thấy bối rối. Anh nhất thời không phân biệt được Lộc Hữu là cố tình hay thật sự tò mò. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh nghiêng về khả năng cậu đang cố ý hơn.
Một người trưởng thành trong giới giải trí, có thể vì một chiếc siêu xe mà tò mò một cách trẻ con thế này sao?
“Lộc Hữu.”
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Tô Nhân An đã chạy từ xa tới: “Sao lại chạy ra đây rồi?”
“Nhìn xe.” Lộc Hữu đáp gọn lỏn.
“Em thích à?” Tô Nhân An nhìn chiếc xe, anh ta biết đây là xe của Giang Dục Phong, nhưng tưởng bên trong không có ai nên cũng không kiêng dè khi nói: “Cát-xê bộ phim trước của em đã vào tài khoản rồi, nếu thích thì anh có thể bù thêm một ít, đặt mua một chiếc cho em.”
“Không cần.” Lộc Hữu nói.
Cả Giang Dục Phong lẫn Tô Nhân An đều nhìn cậu.
Lộc Hữu mím môi, nghiêm túc từng chữ: “Thấp quá, chui vào sẽ bị ngộp như cá hộp.”
Giang Dục Phong: “……?”
—
“Nhìn gì vậy?” Ôn Thực từ phía đoàn phim trở về, thấy Giang Dục Phong thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò ngó theo nhưng chẳng thấy gì.
“Không có gì.” Giang Dục Phong thu lại ánh mắt: “Sắp xuất phát rồi à?”
“Gần rồi.” Ôn Thực nói: “Tôi đã nói với đoàn phim, họ đồng ý cho cậu tự mang nước uống.”
Giang Dục Phong thoáng ngừng lại: “Không cần.”
“Cần chứ. Dạ dày của cậu vốn đã có vấn đề, nước bình thường chỉ khiến triệu chứng nặng hơn thôi. Nếu lo dân mạng bình luận thì đừng uống trước ống kính là được.”
Giang Dục Phong chỉ cụp mắt, không phản bác.
Nửa tiếng sau, các khách mời tham gia chương trình đã tập hợp đầy đủ. Ai nấy đều là trai xinh gái đẹp, Giang Dục Phong cũng bước xuống xe, chuẩn bị đi về phía đoàn phim.
“À đúng rồi.” Ôn Thực đột nhiên nói: “Cậu biết tôi và Tô Nhân An là bạn học đại học chứ?”
Giang Dục Phong gật đầu.
“Anh ta rất quý Lộc Hữu, vừa rồi còn nhờ tôi bảo cậu chăm sóc đứa nhỏ nhà anh ta trong chương trình nữa.”
Ánh mắt Giang Dục Phong bất giác lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở góc xa, nơi Lộc Hữu đang ngồi yên lặng.
Cậu ngồi rất ngay ngắn, vai ngang, lưng thẳng, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối. Đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn những nghệ sĩ đang chào hỏi nhau, không có ý định bước lên xã giao.
Đứa nhỏ này có vẻ khá cô độc.
Ôn Thực lấy ra một bình nước đưa cho anh: “Cái này cho cậu, còn lại tôi sẽ nhờ người mang lên đảo.”
Giang Dục Phong hờ hững nhận lấy, vừa mới vặn mở nắp thì bỗng thấy Lộc Hữu khẽ hít hít mũi, sau đó ánh mắt từ từ dịch sang phía anh, đôi mắt tròn trịa chứa đầy sự ngạc nhiên.
Giang Dục Phong: “……?”