Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Trái cây có độc, thì cỏ dại cũng có thể có độc.
Giờ cậu là một con mèo, ăn thịt chắc không quá đáng chứ?
Do có ấn tượng không mấy tốt đẹp với tên mặc váy đen vàng đáng yêu nọ, Cố Cửu Lê vẫn luôn chọn những tuyến đường yên tĩnh khi tìm kiếm thức ăn. Nhưng giờ cậu không thể không thay đổi chiến lược: trước tiên quan sát những loài động vật có kích thước tương đương với mình ăn gì, sau đó bắt chước theo… Chỉ mong cậu không vì đói mà chết, kết thúc cuộc đời mèo quá sớm.
Không biết là do môi trường xa lạ hay đơn giản là vận may quá kém.
Cố Cửu Lê lê bước đến kiệt sức, mặt trời đã di chuyển từ một phía bầu trời sang phía bên kia, cậu mới tìm được một đối tượng quan sát phù hợp — và tận mắt chứng kiến một cuộc chiến sinh tử.
Trong kho kiến thức hạn hẹp của mình, cậu không thể đoán ra tên của hai con dã thú này.
Con bên trái có lưng phủ đầy những lớp vảy tròn xếp chồng tầng tầng lớp lớp, nhưng phần bụng lại là bộ lông trắng mềm mại. Chân ngắn nhưng thô, thân thể gần như là một quả cầu hoàn mỹ. Một bên mắt màu vàng, bên còn lại đỏ rực.
Con bên phải có bốn chân thon dài, đầu, cổ và đuôi đều đầy đủ, trên đỉnh đầu còn mọc một cái gai sắc nhọn. Đôi mắt mỗi bên một màu: trắng và lam.
Xét về kích thước, con dã thú bên trái có vẻ mạnh mẽ hơn, nhưng cái gai nhọn trên đầu con bên phải lại sắc bén lạ thường, phản chiếu ánh sáng mặt trời như thần binh lợi khí.
Cố Cửu Lê âm thầm lấy bản thân làm tiêu chuẩn so sánh, rồi chợt nhận ra… Cậu mới là kẻ nhỏ bé nhất.
Ngoại trừ những con chim thỉnh thoảng bay ngang qua, cậu thực sự không tìm thấy bất cứ sinh vật sống nào khác.
Con dã thú hình cầu có cách tấn công vô cùng đặc biệt: thu ngắn bốn chân, cuộn tròn bảo vệ phần bụng mềm, rồi lăn như một quả cầu, hung hăng lao vào đối thủ. Dù sở hữu "thần binh lợi khí" trên đầu, con thú một sừng vẫn lo sợ chiếc sừng bị bẻ gãy, nên chỉ có thể chật vật né tránh.
Tuy nhiên, nó không hoàn toàn bất lực. Lợi dụng những lần tránh né, con thú một sừng liên tục dẫn dụ đối thủ lao tới vị trí mình vừa đứng, khiến con thú hình cầu theo đà bật lên không trung. Nhân lúc kẻ địch còn choáng váng vì cú rơi, nó lập tức đâm thẳng chiếc sừng sắc nhọn vào phần bụng mềm và đôi mắt yếu ớt của đối phương.
Hai con dã thú giằng co dữ dội, nhưng cuối cùng, con thú hình cầu vẫn thắng thế. Con thú một sừng bị tông vỡ nửa hộp sọ, chết không nhắm mắt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Cố Cửu Lê ẩn mình trong bụi cỏ, chăm chú quan sát, đầu ngón chân vô thức bật ra đệm thịt.
Cậu không dám đánh cược xem bản thân có thể đánh bại một trong hai con dã thú này hay không. Cậu chỉ muốn ăn no bụng mà thôi.
Nếu đã vậy, thì trộm chiến lợi phẩm của con thú hình cầu có vẻ là lựa chọn không tệ.
Dù đối thủ đã gục ngã, con thú hình cầu vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác. Nó tiếp tục giữ nguyên tư thế cuộn tròn, cẩn thận tiến về phía con thú một sừng. Chỉ đến khi chắc chắn đối phương đã chết hẳn, nó mới chậm rãi duỗi thẳng cơ thể.
Lần đầu tiên, Cố Cửu Lê thấy được hàm răng của nó.
Nhỏ, dày đặc, từng lớp chồng lên nhau, nhiều đến mức khiến người ta có ảo giác như chúng đang không ngừng co giật.
Cố Cửu Lê nín thở, chậm rãi đứng dậy. Cậu đã học được cách thu đầu móng chân, dùng đệm thịt chạm đất để giảm thiểu tiếng động, che giấu dấu vết bản thân.
Thị giác của con thú hình cầu không tốt, thính giác cũng chỉ ở mức tầm thường.
Cậu có thể tận dụng khả năng ẩn nấp, sau đó bất ngờ bùng nổ tốc độ để đột kích.
Một, hai, ba!
Khi con thú hình cầu hoàn toàn mất cảnh giác trong lúc ăn, vừa mở rộng cơ thể, thì trong chớp mắt, Cố Cửu Lê — vốn đã lặng lẽ tiếp cận từ phía sau — bất ngờ lao lên, nhắm thẳng vào nó.
Hai thân hình tương đồng va mạnh vào nhau, tạo nên tiếng động nặng nề, cả hai ngã nhào về hai hướng.
Cố Cửu Lê cố gắng chịu đau, nhân lúc đối thủ hoảng loạn cuộn tròn lại, nhanh chóng lui về sau quan sát sơ hở, rồi đột nhiên lao tới chỗ con thú một sừng. Cậu cắn chặt chiến lợi phẩm bằng răng nanh, đồng thời dùng móng chân tấn công sườn bụng con mồi, sau đó ngậm lấy phần thịt đoạt được, loạng choạng chạy thẳng về phía xa.
Để tránh bị đâm trúng, Cố Cửu Lê đã tính toán sẵn đường lui, chọn chạy thẳng vào khu rừng rậm rạp bên trái. Dù cành cây liên tục cào rách da thịt, phát ra những âm thanh lách cách, cậu cũng không dám quay đầu lại.
Chủ yếu là sợ nhìn thấy cảnh tượng gì đó khiến chân mềm nhũn.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng động phía sau, Cố Cửu Lê mới chậm rãi giảm tốc độ. Con thú hình cầu đành từ bỏ việc đuổi theo, quay lại bảo vệ phần thức ăn còn lại của mình. Còn Cố Cửu Lê thì kiệt sức, lê bước tìm một nơi kín đáo để ăn.
Cuối cùng, cậu chọn một gốc cây trông khá giống với loài thực vật đầu tiên cậu nhìn thấy ở nơi này làm "nhà ăn" tạm thời.
Cậu đặt miếng thịt — đã được giũ sạch máu — lên bụi cỏ sạch nhất, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi "găng tay trắng" nhuốm đầy vết đỏ, trầm ngâm suy nghĩ.
Xương sườn đã có rồi, giờ làm sao để kho tàu đây?
Nếu cứ ăn sống như thế này... có tính là ăn đồ sống mà sách từng nhắc đến không?
Khi bụng lại réo lên phản đối, Cố Cửu Lê không thể nhịn thêm nữa, lập tức lao đến miếng thịt. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp cắn xuống, trái tim cậu bỗng chùng lại, bản năng thúc giục cậu xoay người bỏ chạy theo hướng ngược lại với chiến lợi phẩm.
Mùi tanh hôi nồng nặc ập đến, một bóng đen lướt qua, chiếm lấy vị trí trước đó của cậu — nơi vừa đặt miếng thịt — rồi đứng đó, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Cửu Lê.
Đó là một con dã thú khổng lồ với toàn thân phủ đầy lớp đá lởm chởm. Hình thể của nó vượt xa cậu, rõ ràng nó không xem cậu là kẻ ngang hàng, mà là con mồi.
Con ngươi Cố Cửu Lê co lại, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ uy hϊếp, cảnh cáo kẻ trước mặt không được tiến lại gần.
Nhưng thực tế, đối diện với một con dã thú như vậy, cậu đã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể phản ứng theo bản năng.
Không được tỏ ra yếu thế. Không được sợ hãi.
Nếu cậu để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự hoảng loạn, dã thú trước mặt chắc chắn sẽ lao đến và xé cậu thành từng mảnh.
Dựa vào việc cậu chỉ mới nghe tiếng động đã vội tránh né mà vẫn suýt bị cắn trúng khi nãy, chắc chắn cậu không thể nào chạy thoát.
Gió nhẹ lướt qua, lớp lông xù vốn chỉ để phô trương giờ chẳng còn tác dụng giữ ấm, khiến Cố Cửu Lê không nhịn được mà rùng mình.
"Meo ngao!"
Cậu gào lên bằng toàn bộ sức lực còn lại.
Tiếng kêu phẫn nộ vang vọng khắp núi rừng.
Dã thú đang lao đến chợt khựng lại trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại càng trở nên hung hăng hơn, tiếp tục vồ lấy cậu.
Chỉ là, ngay khoảnh khắc ấy, một bóng trắng khổng lồ đột ngột từ trên trời giáng xuống, giáng thẳng vào đầu dã thú, tạo nên một tiếng động vang trời!
Cố Cửu Lê còn chưa kịp hoàn hồn sau khi chính mình thế mà lại phát ra một tiếng gào uy mãnh đến vậy, đã bị biến cố bất ngờ dọa sợ, giật mình nhảy dựng lên tại chỗ.
Dã thú bị giáng một đòn mạnh vào đầu nhưng vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục giãy giụa. Thân thể to lớn gấp đôi Cố Cửu Lê điên cuồng vặn vẹo, định cuốn lấy bóng trắng vừa đáp xuống. Nhìn thấy cảnh đó, cậu lập tức quay đầu bỏ chạy, sợ bị cuốn vào trận chiến.
Đáng tiếc, cậu vừa chạy được hai bước liền cảm nhận rõ rệt ánh mắt hung tợn của mãnh thú khóa chặt lên mình, không dám cử động thêm dù chỉ một chút.
Chỉ trong thời gian ngắn, bộ lông dài mượt của Cố Cửu Lê đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, bết dính vào thân thể, khiến cậu trông càng thêm nhếch nhác. Cậu cúi đầu nhìn chính mình, nhận ra so với lúc phô trương thanh thế, thân hình nay đã co lại hơn phân nửa, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia hy vọng xa vời.
Dù là mãnh thú màu trắng không rõ lai lịch kia hay dã thú xanh lục vừa rồi, hình thể của cả hai đều lớn hơn cậu gấp nhiều lần.
Trong điều kiện thức ăn sung túc... liệu cậu còn cơ hội sống sót không?
Cố Cửu Lê trông vô cùng đáng thương, chậm rãi xoay người, cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu. Dã thú màu xanh lục đã ngã xuống, đầu và thân tách biệt, cái đuôi bị hất ra xa, ngoài tầm mắt của cậu, khiến cậu không thể nhìn rõ chiều dài thực sự của nó.
Còn mãnh thú màu trắng kia..
Nó có tứ chi mạnh mẽ, thân hình cường tráng, cái đuôi thon dài với đầu đuôi nhọn như một nụ hoa. Lớp lông trắng mượt dày đặc tự nhiên rủ xuống giữa hai chân trước, phía cuối vẫn còn nhỏ giọt từng giọt máu đỏ tươi — máu của con dã thú xanh lục.
Cố Cửu Lê theo bản năng cúi thấp thân mình, vào tư thế phòng bị. Ánh mắt cậu di chuyển dọc theo những vết máu loang lổ, từng chút một nhìn lên. Cậu đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến một gương mặt dữ tợn khủng bố hơn cả hàm răng sắc nhọn của thú hình cầu hay xác của dã thú xanh lục. Nhưng không ngờ, điều cậu chạm phải lại là...
Một đôi mắt xanh thẳm như đáy hồ sâu.
Thanh triệt, yên tĩnh, tràn đầy trí tuệ.
Hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cậu về một con mãnh thú tàn bạo và lạnh lẽo. Nó không khiến cậu cảm thấy áp bức hay sợ hãi, cũng không cần phải gượng ép bản thân bình tĩnh. Khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu thậm chí còn tràn ngập một cảm giác mờ mịt không biết phải làm gì.
Khoan đã...
Đôi mắt xanh lam?
Cố Cửu Lê lập tức dời mắt, tìm kiếm cái đầu vừa rơi xuống đất.
Đôi mắt trên đó vẫn mở trừng trừng.
Giống như con chim cướp bóc, thú hình cầu và thú một sừng trước đó, tất cả bọn chúng đều có đôi mắt khác biệt.
Lúc trước, khi dừng chân thật lâu bên vũng nước dưới vách đá, Cố Cửu Lê đã cẩn thận quan sát bộ dạng hiện tại của mình. Ký ức sâu sắc nhất cũng chỉ có đôi mắt xanh lam kia.
Chẳng lẽ…
Hồ nước lạnh lẽo trong đôi mắt kia dường như bỗng cuộn trào sóng lớn. Nhưng Cố Cửu Lê không có thời gian suy nghĩ, cũng không biết bản thân trông như thế nào trong mắt con mãnh thú màu trắng khổng lồ trước mặt. Cậu chỉ có thể cắn răng, lấy hết can đảm, chậm rãi tiến lại gần.
Sau đó, mang theo hy vọng, cậu mở miệng, hàm răng run rẩy suýt nữa cắn vào môi.
“Meo meo meo?”
Sư tử trắng bình tĩnh thu lại ánh mắt, trong chớp mắt, thân hình dần biến đổi thành dáng vẻ quen thuộc nhất với Cố Cửu Lê.
Tứ chi thon dài, dáng người cao lớn đứng thẳng.
Làn da trắng nhợt như lớp lông trước đó, nổi bật giữa khu rừng rậm xanh thẫm. Những vệt máu loang lổ trên người càng khiến y trông dữ tợn đến rợn người. Mái tóc trắng, cùng màu với đôi mắt, tựa như màn sương mỏng bao phủ không trung. Toàn thân chỉ có phần eo và bụng vẫn còn lớp lông trắng mềm mại.
Giọng nói trầm thấp vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Nghe không hiểu, nói tiếng người.”