Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Bạch Đồ chợt nhớ ra, đây chính là điều kiêng kỵ nhất của vu y mà Bạch An vừa nhắc đến. Nhưng cậu không phải vu y, hoặc dù từng là thì bây giờ cũng chẳng còn nhớ rõ mấy quy tắc ấy nữa. Không cần quá câu nệ.
Thỏ Băng không hỏi lại, nhưng về sau cậu cũng muốn nói cho mọi người biết. Nghĩ vậy, Bạch Đồ xua tay, lấy số thực vật còn lại ra cho Thỏ Băng nhận biết.
"Đây là hành, khi hầm thịt hay nấu canh, cho vào một ít sẽ giúp giảm bớt mùi tanh. Còn đây là gừng, lá của nó dài như thế này. Ngoài tác dụng khử tanh, nó còn giúp giữ ấm. Khi trời lạnh, có thể dùng để nấu nước uống, giúp cơ thể ít bị cảm... tức là ít sinh bệnh hơn. Còn những cây này gọi là đại kế, có thể dùng để nấu canh. Nó cũng là một loại thảo dược, có tác dụng cầm máu. Nếu sau này gặp thì có thể đào một ít, nhưng đừng nhổ hết, hãy chừa lại để chúng tiếp tục phát triển."
Trên đại lục Thú Thần, thực vật chỉ được gọi chung chung — cây cao to hay bụi rậm đều là "cây”, còn thực vật thấp bé đều gọi là "cỏ”. Bạch Đồ trực tiếp dùng luôn tên gọi từ đời trước, dù sao hình dạng cũng không khác mấy.
Thỏ Băng ngẩn ra. Thật ra khi hỏi, cô cũng không mong đợi gì nhiều, nếu không đã chẳng vội từ bỏ sau khi bị Bạch An cảnh cáo. Hoàn toàn không ngờ Bạch Đồ không chỉ gọi tên từng loại mà còn giảng giải cách phân biệt, thậm chí giải thích cả công dụng.
Sợ nói nhiều quá sẽ khó nhớ hết, Bạch Đồ chỉ giới thiệu ba loại sẽ dùng trong bữa tối. Nhưng dù chỉ có ba loại, Thỏ Băng vẫn khó giấu được sự phấn khích.
Bạch An ban đầu còn lo Bạch Đồ sẽ nổi giận, nhưng giờ đã mừng như điên. Vu y chịu dạy họ cách tìm kiếm thức ăn mới — đây là đãi ngộ mà ngay cả những bộ lạc lớn cũng chưa từng có!
Lúc này, Bạch Đồ chợt chú ý đến số trứng gà bị đặt sang một bên, bèn hỏi Bạch An: “Tộc trưởng, số trứng gà này có định để ấp gà con không?”
Hiện tại mới đầu hạ, còn vài tháng nữa mới đến mùa đông. Một mùa hè và mùa thu là đủ để lứa gà con vừa nở lớn đến độ có thể đẻ trứng. Đến lúc đó, có thể giữ lại để lấy trứng hoặc gϊếŧ thịt đều được.
Hồi nhỏ, hàng xóm và nhà Bạch Đồ đều nuôi gà, cậu còn từng giúp chăm gà. Khi đó, ở nông thôn, người ta chưa bao giờ cho gà ăn thức ăn chăn nuôi mà chủ yếu dùng cỏ xanh, bột thảo mộc và cám mì để thay thế.
Bây giờ không có cám mì, nhưng cỏ xanh thì rất nhiều. Bạch Đồ nhìn về phía bụi cỏ không xa, nơi này không thiếu gì ngoài cây cỏ, chỉ cần tùy ý đi tìm là có. Đến mùa thu, có thể cắt thêm một ít, phơi khô để dành cho mùa đông làm thức ăn cho gà.
“Hôm nay có hai con gà mái đẻ trứng, đúng không? Cứ để chúng ấp thử xem.” Bạch Đồ nói.
Nghe thấy hai chữ “thử xem”, Bạch An lập tức nhớ đến chuyện tối qua— suýt chút nữa họ đã từ chối để vu y cứu Bạch Thần. Ông nhìn Bạch Đồ, gật đầu: “Cậu muốn ấp thì cứ thử đi.”
Tuy ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng Bạch An vẫn không mấy tin tưởng. Dù trứng có nở thành gà con, cũng chưa chắc nuôi sống được. Không phải ông nghi ngờ năng lực của Bạch Đồ, mà vì từ trước đến nay, vu y trên đại lục Thú Thần chưa từng làm chuyện này. Người ta chỉ nghe nói vu y chế thuốc cứu người, chứ có ai lại đi nuôi gà bao giờ?
Bạch Đồ không biết Bạch An đang nghĩ gì, cậu hào hứng cầm trứng gà đến hang động nuôi con mồi. Trong hang có mấy con chuột đồng ngoài đám gà. May mắn là hai loài được nuôi riêng, nên cậu có thể tránh xa lũ chuột.
Dù đều là động vật có lông, nhưng lông mềm mượt của gà và lông xù của chuột vẫn rất khác nhau — một bên khiến người ta muốn chạm vào, còn bên kia chỉ khiến người ta muốn tránh xa.
Lợi dụng tập tính quáng gà vào ban đêm, Bạch Đồ dễ dàng di chuyển đến một tảng đá lớn. Cậu nới lỏng dây mây buộc quanh con gà rừng, chỉ giữ lại một phần cố định nó trên tảng đá, tạo ra một không gian nhỏ để nó hoạt động trong phạm vi nhất định.
Sau khi buộc chắc gà rừng, Bạch Đồ tìm vài tấm lá lớn cùng một đống cỏ khô, làm thành hai ổ gà đặt bên cạnh. Cậu dặn Bạch An không cho ai động vào những thứ này, đồng thời nói thêm rằng ngày mai có thể dùng hai con gà của bộ lạc để thử nghiệm thức ăn. Sau khi nhận được sự đồng ý, cậu mới quay về hang động của mình.
Về đến nơi, Bạch Đồ không vội nghỉ ngơi mà trước tiên dùng nước ngâm ngải thảo lau người.
Mùa hè muỗi rất nhiều. Khi trời tối, quanh bộ lạc nồng nặc mùi máu tươi, rất lâu không tan hết. Độ ẩm cao khiến da thú bốc mùi hôi thối, càng thu hút lũ muỗi kéo đến. Trong hang động không thể phong kín hoàn toàn, số lượng muỗi đặc biệt nhiều.
Lá ngải không thể đuổi hết muỗi, nhưng có còn hơn không. Hơn nữa, hai ngày nay, Bạch Đồ đã đặt một số loại thảo dược trong hang, số muỗi so với lúc cậu mới tỉnh lại đã giảm đi đáng kể.
---
Sáng sớm hôm sau, Bạch Đồ đến thăm hang động nuôi gà. Hai con gà mái đã nằm ấp trên đống trứng.
Trong hang có tổng cộng hơn mười con gà. Ngoại trừ hai con mới mang về hôm qua, số còn lại đều uể oải, ủ rũ. Ngược lại, đám chuột đồng lại rất khỏe mạnh, thích nghi khá tốt. Nhưng Bạch Đồ chỉ liếc qua rồi dời mắt đi ngay — cậu hoàn toàn không có hứng thú với loài này.
Gà rừng vốn quen bay nhảy để tìm thức ăn, không thích nghi được với môi trường tối tăm trong hang. Hơn nữa, để phòng ngừa chúng chạy mất, sau khi bắt về đều bị trói chặt. Sống sót được đã là may mắn, còn chuyện ăn uống thì chẳng thể đảm bảo.
Bạch Đồ chống cằm suy nghĩ — có nên thả lỏng một chút cho đám gà này không? Dù sao, nếu chúng chỉ ăn mà không đẻ trứng, cũng chẳng có ích lợi gì.
Trong bộ lạc, mỗi thành viên đều có trách nhiệm tìm kiếm thức ăn, ngay cả đám gà cũng không ngoại lệ.
Việc chăm sóc gà rừng bị trói thường do nhóm thiếu niên mười mấy tuổi phụ trách — những đứa trẻ chưa đủ sức ra ngoài hái lượm hoặc săn bắt. Như thường lệ, Bạch Đông cùng Thỏ Thạch và Thỏ Vưu mang một đống cỏ vào hang để cho gà ăn. Nhưng hôm nay, vừa bước vào, cả ba lập tức hoảng hốt khi thấy có người đang định cởi trói cho chúng.
Bọn họ lập tức chắn ngay cửa hang, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Bạch Đông hét lên: “Không được cởi! Đám gà này chạy thì tụi em không đuổi kịp đâu!”
Thỏ Thạch cũng hoảng loạn kêu lên: “Tiêu rồi tiêu rồi! Giờ đội săn thú không có ở đây!” Gà rừng di chuyển rất nhanh, lại còn có thể bay. Trong bộ lạc, chỉ có vài người trong đội săn mới có thể bắt lại được.
Thỏ Vưu thì khó xử nhìn Bạch Đồ: “Đồ, anh thèm ăn gà lắm sao? Nếu muốn ăn thì trộm một con là được rồi, cởi hết thế này sẽ bị phát hiện mất!”
Bạch Đồ đen mặt, nghiêm túc giải thích: “Anh không định thả gà, chỉ tháo dây trói trên thân thôi. Chân chúng vẫn bị buộc, không chạy thoát được, chỉ có thể đi lại trong hang. Như vậy, chúng sẽ chịu ăn uống nhiều hơn, may mắn thì còn có thể tiếp tục đẻ trứng.”
Trong hang có tổng cộng mười ba con gà rừng, trong đó chín con là gà mái. Ngoài hai con đang ấp trứng, vẫn còn bảy con có thể tiếp tục đẻ. Dù để dành làm thức ăn hay ấp trứng nở thành gà con, thì đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Nghe vậy, ba người mới bình tĩnh lại, quan sát kỹ hơn. Quả nhiên, dù dây trói trên lưng gà đã được tháo ra, nhưng không có con nào chạy mất cả.
Sau khi hết lo lắng, đám thiếu niên bắt đầu tò mò.
Bạch Đông ngạc nhiên hỏi: “Bạch Đồ, sao anh biết tháo trói thì gà sẽ đẻ trứng?”
Thỏ Thạch tiếp lời: “Là vu y trước đây dạy anh à?”
Thỏ Vưu thì nhìn cậu đầy ngưỡng mộ: “Bạch Đồ, anh giỏi thật đấy!”
Bạch Đồ nhún vai: “Anh tự nghĩ ra thôi. Nuôi nhiều thì lúc nào cũng có mà ăn.”
Hiện tại bộ lạc thiếu thốn lương thực, phần lớn động vật còn sống đều được giữ lại để sau này đổi lấy muối. Thức ăn hằng ngày hoàn toàn phụ thuộc vào thành quả săn bắt. Nhưng nếu có thể nuôi dưỡng, nguồn lương thực sẽ ổn định hơn nhiều.
Nhìn ba người vẻ mặt háo hức, Bạch Đồ phất tay: “Được rồi, cho gà ăn đi, anh đi hái thuốc.”
Nuôi gà không phải chuyện có thể thấy kết quả ngay lập tức, nên Bạch Đồ cũng không định dồn hết sức vào đó. Bên ngoài vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
Đội hái lượm của bộ lạc thường xuất phát từ sáng sớm và chỉ trở về lúc chạng vạng, ở ngoài suốt cả ngày. Bạch Đồ còn phải sắc thuốc cho Bạch Thần vào buổi trưa, nếu đi quá lâu sẽ choáng váng đầu óc, không thích hợp lang thang bên ngoài quá lâu. Vì vậy, thay vì đi theo đội, cậu quyết định sau khi ăn sáng sẽ tự mình ra ngoài tìm thảo dược quanh khu vực gần đó.
Cây đại kế, cây kế, tam thất, bấc đèn thảo, bạc hà, cỏ tranh... Không cần biết là cầm máu hay hạ nhiệt, chỉ cần nhận biết được, Bạch Đồ đều hái hết. Dù sao, bộ lạc đông người, có thuốc dự trữ sẵn vẫn tốt hơn phải vội vã tìm kiếm khi có người bị thương hoặc đau ốm.
Hơn nữa, cậu cảm thấy với lượng kiến thức mình có, không nên để lãng phí. Nếu điều chế tốt, thuốc còn có thể dùng để trao đổi vật tư với các bộ lạc khác. Một bộ lạc mạnh mẽ thì cuộc sống về sau mới tốt hơn. Dù không bài xích người ngoài, nhưng đoàn kết nội bộ là điều quan trọng nhất.
Vu y rất hiếm, thuốc chữa thương lại càng quý giá, chắc chắn sẽ có người cần đến.
Bạch Đồ phát hiện một chuyện: khu vực này có khá nhiều thực vật có độc. Hai ngày trước, khi chỉ loanh quanh dưới chân núi, cậu chưa nhận ra, nhưng càng đi xa, số lượng cây cỏ độc càng nhiều. Ban đầu, cậu còn cho rằng phản ứng kinh hãi của Bạch Kỳ và đội săn ngày hôm qua là hơi quá mức cẩn thận, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, cậu mới hiểu cẩn trọng một chút cũng không thừa.
Dã cần, long quỳ, thương nhĩ — những loại cây này cứ đi một đoạn là lại thấy một bụi. Với những thú nhân không có hiểu biết về thực vật, nếu hái nhầm, xác suất trúng độc thực sự rất cao.
Tuy nhiên, thực vật có độc cũng có thể dùng làm thuốc. Thay vì để chúng ở đây gây nguy hiểm, Bạch Đồ quyết định gom hết mang về. Không biết do phản xạ bản năng hay do mấy ngày nay ít hoạt động, hoặc có thể là do bản năng của một người từng làm nông phát huy tác dụng, mà cứ đào được một cây, cậu lại muốn đào tiếp cây thứ hai. Nhìn thấy cả một vùng đất đầy tài nguyên mà không thu gom chẳng khác nào lãng phí.