Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Cậu ngâm thịt trong nước lạnh để rửa sạch máu, thêm hành và gừng để khử mùi tanh, sau đó cắt một miếng mỡ heo nhỏ, rán chảy mỡ rồi xào thịt gà qua trước khi cho nước và rễ cây đại kế vào hầm từ từ.
Bên kia, thịt nướng đã bắt đầu chín. Bạch An bước lại, hỏi cậu có muốn ăn trước một chút không, vì nồi canh này xem ra phải hầm rất lâu.
Bạch Đồ lắc đầu. Ăn thịt nướng suốt mấy ngày nay đến mức răng cũng ê ẩm, cậu thật sự không muốn ăn nữa.
Canh còn lâu mới xong, Bạch Đồ bèn ăn tạm mấy quả dại lót dạ. Mùa hè mới bắt đầu nên trái cây chín không nhiều, đội hái lượm đi cả ngày cũng chỉ mang về được ba sọt. Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng sau khi trữ lại một phần, chia đều cho cả bộ lạc, mỗi người cũng chỉ được hai, ba quả. Trước mặt Bạch Đồ lại là phần nhiều nhất.
Cậu ăn luôn mấy quả trông giống xoài và anh đào, chỉ giữ lại một quả táo to. Trong bộ lạc, hầu hết mọi người đều giống cậu — khi nhận được thức ăn, họ không ăn hết ngay mà sẽ để dành một phần cho những ngày thiếu thốn.
Hôm nay, bộ lạc Thỏ Tuyết náo nhiệt hơn hẳn mấy ngày trước, vì mọi người đều biết vết thương của Bạch Thần đã ngừng chảy máu và phát hiện trong bộ lạc có một vị vu y — dù bản thân người đó vẫn luôn không thừa nhận.
Mấy ngày trước, hoặc là ở lì trong hang, hoặc ra ngoài tìm thảo dược cầm máu, khi trở về lại vội vàng tự chữa trị. Hơn nữa, dạo gần đây họ không bắt được con mồi lớn nào. Đây là lần đầu tiên Bạch Đồ tận mắt chứng kiến cả quá trình phân chia thức ăn.
Nhờ công lao cứu chữa Bạch Thần, hôm nay, bất kể là thịt hay trái cây, phần của Bạch Đồ đều là loại tốt nhất. Sau khi chia phần cho cậu, số thịt còn lại được ưu tiên cho đội săn bắt, tiếp đến là đội hái lượm, rồi mới đến người già và trẻ nhỏ không tham gia lao động.
Con lợn rừng săn về khá lớn, nhưng không được chia hết mà giữ lại một nửa để bảo quản trong hang dự trữ thực phẩm. Hang khá sâu, ánh nắng không chiếu tới, nên ngay cả trong mùa hè oi bức, thịt cũng có thể bảo quản được vài ngày.
Ban ngày, bãi đất trống vốn vắng vẻ, giờ đây đã đông kín người. Mỗi nhóm ba, bốn người ngồi quanh một đống lửa, nướng thịt theo cách đầy dũng mãnh — dùng que xiên từng tảng thịt lớn, xoay nướng trên lửa, khi gần chín thì rắc muối.
Công cụ của mỗi người khác nhau, có người dùng dao đá, có người dùng dao xương, thậm chí có người dùng thứ gì đó trông như vảy cá để cắt thịt.
Bạch Đồ ngồi bên đống lửa gần cửa hang để tiện chăm sóc Bạch Thần. Bạch An và con trai cũng ngồi cạnh cậu. Nhiều người trong bộ lạc đã biết chuyện xảy ra lúc chiều, nhưng ngoài một số người thân thiết, những thú nhân khác chỉ tò mò nhìn chứ không đến quấy rầy.
“Tộc trưởng, có thừa dao đá hoặc gậy nhọn nào không?” Bạch Đồ thêm hai cành củi vào đống lửa. Mấy ngày nay đi hái thuốc, cậu toàn dùng đá nhặt được tạm bợ, độ sắc bén không đủ, rất bất tiện. Ngày mai, cậu định đào thêm thực vật nên không thể chỉ dựa vào tay không.
Móng vuốt hình thú tuy có thể đào đất, nhưng không tiện cầm nắm, dễ làm hỏng rễ cây. Nếu muốn trồng trọt, việc giữ lại rễ nguyên vẹn là rất quan trọng.
Bạch An lập tức đưa cho cậu con dao xương của mình: “Cái này làm từ xương trâu, rất cứng, có thể dùng được nhiều năm.”
Bạch Kỳ nhìn chằm chằm con dao xương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Hắn thầm nghĩ, không biết đến bao giờ mình mới có thể mạnh mẽ như cha và anh trai?
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Bạch Kỳ chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Cậu khẽ hít vào, lần theo hương thơm mà tìm đến nguồn phát ra.
"Cái gì thơm vậy?"
Bạch Đồ biết rõ nguyên nhân. Cậu dời tấm ván gỗ đậy nồi sang một bên, nhìn thoáng qua nồi canh đang sôi ùng ục rồi đáp: "Canh gà sắp được rồi."
"Đồ, canh gà cậu nấu thơm quá!" Bạch Kỳ lập tức chạy đến bên nồi đá, nuốt nước miếng ừng ực. Miếng thịt nướng trên tay bỗng trở nên kém hấp dẫn hẳn. Trước đây, hắn luôn nghĩ canh chẳng có gì ngon, giờ mới phát hiện là do bọn họ nấu không ngon mà thôi.
Bạch Đồ dùng một nhánh cây sạch khuấy nhẹ trong nồi, sau đó lại đậy nắp lại: "Còn chưa đủ mềm, hầm thêm chút nữa đã." Bạch Thần vẫn còn hôn mê, chỉ có thể uống canh, cậu muốn nấu thật kỹ để dễ tiêu hóa hơn.
Bạch Kỳ chẳng còn tâm trạng ăn thịt nướng nữa, từ đó về sau, ánh mắt cứ dán chặt vào nồi canh, thỉnh thoảng lại liếc trộm một cái.
Không xa, bên cạnh một đống lửa khác, một nhóm nhóc con cũng liên tục quay đầu nhìn về phía nồi canh. Chính là mấy đứa trẻ lúc chiều đã nói chuyện với Bạch Đồ, sau đó còn giúp cậu nhặt nhánh cây.
Bạch Đồ nhìn đám trẻ con mắt sáng rực, khẽ cười. Đợi đến khi canh hầm xong, cậu múc ra một ít thịt gà, đưa cho Bạch Kỳ rồi bảo hắn chia cho bọn trẻ nếm thử.
Một con gà rừng khoảng mười cân, sau khi làm sạch lông và nội tạng thì còn chừng bảy, tám cân, đủ để bốn, năm người ăn thỏa thích.
Cậu múc ra một bát lớn. Bát gỗ của bộ lạc Thỏ Tuyết được khoét từ một khối gỗ nguyên, kích thước khá to, phải dùng hai tay mới bưng được. Trong nồi vẫn còn một nửa, Bạch Đồ liền nhờ Bạch An múc thêm một ít để đút cho Bạch Thần.
Bạch Kỳ cùng đám trẻ chia nhau phần thịt gà xong, Bạch Đồ lại bảo chúng lấy thêm rau dại và canh.
Đám trẻ nhìn chằm chằm bát gỗ trước mặt, đến khi nó được chuyền tới tay liền nâng lên đầy trân trọng, cẩn thận hớp một ngụm. Chỉ một giây sau, đôi mắt chúng tràn đầy kinh ngạc.
Ban đầu, bọn trẻ còn hơi e dè với rau dại. Nhưng khi thấy Bạch Đồ ăn trước, chúng cũng bắt chước theo, dùng nhánh cây gắp một cọng đưa vào miệng. Vừa nhai một cái, ánh mắt lập tức sáng rỡ.
Thịt gà đã được xào qua trước khi hầm, hoàn toàn không còn mùi tanh mà chỉ còn lại vị tươi ngon. Canh gà thấm đẫm hương vị của thịt và rễ cây đại kế, chất dinh dưỡng hòa quyện trong từng giọt nước. Đồ ăn hoàn toàn tự nhiên, thậm chí còn ngon hơn cả những bát canh gà mà Bạch Đồ từng uống ở kiếp trước.
Cậu đã cảm thấy bất ngờ, huống hồ gì đám trẻ con. Đây hoàn toàn khác với loại canh nhạt nhẽo mà chúng từng uống! Ngay cả rau dại cũng ngon đến không ngờ – không hề đắng, cũng chẳng có độc!
Mấy đứa trẻ đã ăn thịt nướng rồi, giờ lại được uống một món canh chưa từng nếm qua, sung sướиɠ đến mức không kiềm được mà khẽ hừ hừ đầy thỏa mãn.
Thỏ Thạch thèm thuồng nhìn về phía hang động bên kia, nhưng liền bị Bạch Đông vỗ nhẹ vào đầu: "Đừng có nghĩ nữa, chỗ đó để dành đổi muối đấy. Ngày mai tớ bắt một con khác về!"
Bên trong hang động còn có hai con gà rừng sống bị trói lại, đặt gần mặt đất. Đây là thói quen của bộ lạc – họ sẽ không gϊếŧ ngay con mồi còn sống mà nuôi tạm một thời gian. Khi nào thiếu thức ăn mới gϊếŧ thịt, hoặc tích trữ đủ thì mang đi đổi lấy vật phẩm khác.
Thịt tươi bảo quản được trong thời gian ngắn, để lâu dễ bốc mùi, ăn vào có thể gây bệnh, mà đem đi trao đổi cũng không có nhiều bộ lạc muốn nhận. Giữ con mồi sống có thể khiến chúng bị gầy đi một chút, nhưng ít nhất có thể bảo quản lâu hơn.
"Rất muốn gia nhập đội săn bắt." Thỏ Vưu đầy mong đợi nói. Gia nhập đội săn bắt đồng nghĩa với việc có thể đi săn, và phần thức ăn nhận được cũng sẽ nhiều hơn.
Bạch Đồ ăn xong, ngồi nghỉ cách đống lửa một khoảng, chú ý thấy Thỏ Băng ở đằng xa cứ liên tục liếc nhìn về phía này, vẻ mặt như có điều muốn nói.
Cậu nhớ Bạch An từng kể rằng chính Thỏ Băng là người đầu tiên phát hiện cậu mất tích, sau đó còn dẫn người đi tìm, rồi đưa cậu – khi đó bị thương – trở về bộ lạc. Nghĩ vậy, Bạch Đồ dứt khoát hỏi thẳng: "Có chuyện gì muốn nói sao?"
Thỏ Băng do dự một chút, rồi lấy hết can đảm mở miệng: "Đồ, vừa rồi cậu bỏ loại cỏ gì vào trong nồi vậy? Sau này có thể đào thêm để nấu ăn không?"
Câu hỏi nghe thì bình thường, nhưng sắc mặt Bạch An bên cạnh lập tức tái nhợt, vội quát lên: "Băng! Không được nói bậy!"
Trên đại lục Thú Thần, vu y cực kỳ không thích người khác tò mò về những gì họ làm. Bạch An đã tận mắt chứng kiến một bộ lạc trừng phạt thú nhân vì bất kính với vu y – cảnh tượng khi đó vô cùng đẫm máu. Dù đã qua nhiều năm, mỗi lần nhớ lại, ông vẫn không khỏi run rẩy.
Thỏ Băng còn trẻ, chưa từng tận mắt thấy vu y, chỉ nghe kể về họ qua những lời đồn đại. Nhưng cô cảm thấy Bạch Đồ đã cứu bạn đời của mình, hẳn là không giống với những vu y đáng sợ trong lời đồn, nên mới mạo hiểm ôm hy vọng dò hỏi về thức ăn.
Bị Bạch An cảnh cáo, Thỏ Băng không dám hỏi thêm nữa, chỉ lo lắng nhìn ra bên ngoài sơn động: "Sắp mưa rồi..."
Vào mùa hè trên đại lục Thú Thần, mưa có thể kéo dài liên tục hàng chục ngày. Trong khoảng thời gian đó, tộc Thỏ gần như không thể săn bắt, vì xác suất thành công rất thấp. Có khi suốt nhiều ngày liền không bắt được con mồi lớn, chỉ có thể cầm cự bằng trái cây hoang dã. Nhưng năm nay, số lượng quả dại trong lãnh địa lại ít hơn hẳn mọi năm, trong khi thức ăn tích trữ trong bộ lạc cũng chỉ còn một nửa so với năm trước – hoàn toàn không đủ để duy trì suốt mùa mưa.
Khi lương thực thiếu hụt, bộ lạc buộc phải đưa ra những lựa chọn tàn nhẫn. Họ sẽ ưu tiên bảo toàn thú nhân cường tráng – những người có thể chiến đấu và săn bắt – đồng thời từ bỏ những cá thể yếu thế như thú nhân bị thương, trẻ em sức khỏe kém và người già. Đây là quy tắc sinh tồn đã tồn tại suốt hàng trăm năm, không ai có thể thay đổi.
---
Tác giả có đôi lời.
Thực đơn của thú nhân có xu hướng giống con người hơn. Họ là động vật ăn tạp, nhưng do tiêu hao năng lượng lớn, chế độ ăn thiên về các thực phẩm giàu dinh dưỡng như thịt.
Tộc Thỏ không thích ăn cỏ vì nhiều lý do: cỏ có vị nhạt, ít năng lượng, hơn nữa, một số loài thậm chí có độc, có thể khiến họ mất mạng.
Chế độ ăn của tộc Thỏ khác với loài thỏ thuần túy, chủ yếu vì lý do cân bằng sinh thái. Nếu họ có thể chỉ ăn cỏ mà vẫn đủ dinh dưỡng, thì chẳng mấy chốc, đại lục Thú Thần sẽ tràn ngập tộc Thỏ – bởi khả năng sinh sản của họ thực sự quá mạnh.