Ma Cà Rồng Và Thỏ Tai Cụp

Chương 4: Lần đầu thân mật

“Anh... anh muốn... làm gì?”

Vừa mới chạm vào quần ngủ, Ôn Nguyễn có chút bất an, bàn tay mềm yếu không xương nhẹ nhàng đẩy Cố Quân Trạch.

Nhìn vào mắt Ôn Nguyễn, Cố Quân Trạch nâng tay lên, bàn tay to rộng nắm lấy cả hai tay cậu.

Thỏ con quá mềm mại, như thể chỉ cần dùng chút sức là sẽ tan ra. Cố Quân Trạch cố gắng kiểm soát lực tay, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng.

“Nếu Nguyễn Nguyễn không thích, chúng ta chỉ ngủ thôi, được không?”

Đôi mắt tròn vo của thỏ con run rẩy, cậu lắc đầu, lắp bắp nói: "Em... em chỉ là... chỉ là muốn hỏi, anh định làm gì?”

Cố Quân Trạch bỗng bật cười, đôi mắt hẹp dài có chút lạnh lẽo nhưng khi cười lại đầy dịu dàng.

Anh ghé sát lại Ôn Nguyễn, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ, giọng trầm thấp: “Anh muốn dạy em chơi một trò chơi. Nếu không thích, anh sẽ dừng lại.”

Hơi thở nóng bỏng phả bên tai, người đàn ông hôn vô cùng dịu dàng.

Ôn Nguyễn có chút nhạy cảm, cả người run lên mấy lần nhưng không hề né tránh. Cậu cảm thấy Cố Quân Trạch chắc hẳn là người tốt.

Hơn nữa, cậu thích chơi trò chơi. Khi còn ở phòng thí nghiệm, cậu thích nhất là chơi đoán chữ với những người làm thí nghiệm.

Ôn Nguyễn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng mọi thứ dần dần mất kiểm soát, hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng.

Trong phòng vang lên những âm thanh lạ, xen lẫn những tiếng thở yếu ớt. Ôn Nguyễn như đang trôi nổi trên mây.

Đến tận khuya, nhịp tim dồn dập dần dần chậm lại, đôi mắt thỏ con đỏ hoe.

Cậu như bị bắt nạt, nhưng cũng không hẳn là vậy. Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng cậu không thấy đau.

Cố Quân Trạch vẫn luôn kiềm chế, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống.

Không chỉ phải nhịn xuống ham muốn, anh còn phải kìm chế không cắn vào cổ cậu.

Sự khao khát với máu là bản năng, tình cảm dành cho Ôn Nguyễn có lẽ cũng là bản năng.

Nếu thân phận của hắn bị lộ, chắc chắn Ôn Nguyễn sẽ rất sợ hãi, không bao giờ lại gần anh nữa.

Vốn định dạy thêm một chút, nhưng nhìn thấy Ôn Nguyễn đã mệt lả, anh chỉ ôm cậu vào lòng, dỗ dành cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Quân Trạch vẫn đang ngủ say thì bỗng nghe thấy tiếng động trong phòng.

Như thể có thứ gì đó đang nhảy lên, từng chút từng chút, ồn đến mức khiến anh đau đầu.

Vừa định nổi giận, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, anh chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy một đôi tai thỏ mềm mại đang không ngừng lắc lư.

Anh dụi mắt, bật cười.

Ôn Nguyễn đang cố với lấy chiếc đồng hồ treo tường, liên tục nhảy lên nhảy xuống.

Chiếc đồng hồ đó rất đáng yêu, có hình củ cà rốt, chính là do Ôn Nguyễn cố tình mua.

“Nguyễn Nguyễn, em đang làm gì thế?”

Nghe thấy tiếng anh, đôi tai thỏ giật nhẹ, ngay lập tức nhảy ra xa, theo bản năng trốn sau ghế sô pha.

Cố Quân Trạch khoác áo ngủ lên, vừa định bước đến ôm cậu ra thì bỗng nghe thấy tiếng động lộc cộc phía sau ghế.

Anh không nhịn được bật cười, dịu dàng nói: “Có phải đói bụng rồi không? Mau ra đây nào.”

Vừa dứt lời, một đôi tai thỏ thò ra trước, ngay sau đó là đôi mắt tròn xoe, đáng thương nhìn Cố Quân Trạch.

Người đàn ông ngồi trên giường, nhẹ nhàng chạm vào đầu giường, bức màn dày nặng chậm rãi mở ra.

Ánh nắng ấm áp tràn qua cửa sổ, bên ngoài trời tuyết rơi dày đặc, nhưng trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.

Ôn Nguyễn thoải mái nheo mắt lại, cả người được sưởi ấm.

Nhưng ấm áp hơn cả là vòng tay của Cố Quân Trạch. Anh bế cậu lên, nhẹ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn muốn ăn gì? Có muốn ăn bánh kem cà rốt không?”

Tiểu gia hỏa này cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, chắc là đang thèm cà rốt.

Cố Quân Trạch nghĩ vậy, kiên nhẫn chờ Ôn Nguyễn lựa chọn.

Nghe thấy có bánh kem cà rốt, đôi mắt thỏ con sáng rực, không kịp nói gì mà chỉ gật đầu thật mạnh.

Cố Quân Trạch cười, hôn lên trán cậu một cái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống một chút sữa trước nhé, rồi Nguyễn Nguyễn thay đồ thật đẹp, sau đó chúng ta ra ngoài.”

Dù Ôn Nguyễn là được mua về từ buổi đấu giá, nhưng anh muốn dành cho cậu một danh phận.

Là ma cà rồng sống giữa loài người, anh cũng khao khát có một gia đình.

Vậy thì... đi làm giấy kết hôn thôi.