Ma Cà Rồng Và Thỏ Tai Cụp

Chương 3: Lần đầu gần gũi

Ôn Nguyễn mở to mắt, không biết phải làm sao, cậu không hiểu Cố Quân Trạch đang làm gì.

Tấm lưng gầy khẽ run, trái tim nhỏ bé như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Tiếng nhạc từ phòng khách vang lên trong phòng tắm, giai điệu ngọt ngào hòa cùng hơi nước, khiến không gian như phủ một lớp hồng phấn mơ màng.

Ôn Nguyễn thấy tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn không hiểu cảm giác này là gì.

Cố Quân Trạch hôn rất dịu dàng, nhận ra Ôn Nguyễn hơi sợ, nên không tiến xa hơn.

Môi cậu mềm mại, mang theo hương thơm ngọt ngào, khiến lòng anh dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.

Anh thích Ôn Nguyễn, điều này ngay từ lần đầu gặp đã biết.

Ôn Nguyễn lớn lên trong phòng thí nghiệm, nơi đó có những chiếc l*иg sắt lớn, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.

Cậu giống như một tờ giấy trắng, những gì được viết lên hoàn toàn do số phận quyết định.

Cố Quân Trạch vươn tay, vừa hôn vừa nhẹ nhàng tắm cho cậu.

Không biết vô tình chạm vào đâu, Ôn Nguyễn bỗng run lên, theo bản năng cắn vào môi anh.

Đúng là món quà ngọt ngào tự dâng đến miệng.

Cố Quân Trạch bật cười, kéo Ôn Nguyễn vào lòng, dẫn dắt cậu quen với những nụ hôn.

Thỏ con thở gấp, làn da trắng nõn ửng hồng, đôi tai thỏ cũng khẽ run.

Cậu run rẩy hỏi: “Anh… đang làm gì vậy?”

Giọng nói mềm mại nhưng lại có sức hấp dẫn không thể chối từ.

Cố Quân Trạch tim đập mạnh, lặng lẽ tính toán kỳ động dục của cậu.

Thú nhân vốn có thể động dục, mà Ôn Nguyễn lại là một trường hợp đặc biệt.

Ngoài những đặc điểm cơ bản, cơ thể cậu còn có khả năng mang thai.

Những điều này là do chủ nhân nhà đấu giá nói với anh, thậm chí còn nhấn mạnh rằng việc kiểm tra thân thể của Ôn Nguyễn luôn do một nữ bác sĩ phụ trách.

Cố Quân Trạch nhìn cậu, dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn, tim em đập nhanh quá.”

Ôn Nguyễn nhìn anh, đôi mắt trong veo thoáng chút hoang mang: “Em… em có… có chết không?”

Cố Quân Trạch không trả lời, chỉ mỉm cười ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn tắm tiếp không?”

Ôn Nguyễn không muốn tắm nữa, nhưng lại luyến tiếc bàn tay dịu dàng của anh, sự thoải mái này khiến cậu có chút nghiện.

Cố Quân Trạch nhìn ra suy nghĩ của cậu, liền hỏi: “Về phòng rồi tiếp tục nhé?”

Vừa nói, anh vừa khẽ chạm vào cậu.

Ôn Nguyễn giật mình run lên, gương mặt đỏ bừng, dường như hiểu ra ý anh.

Thấy cậu khẽ gật đầu, Cố Quân Trạch mới bế lên.

Anh lau khô tóc, lau cả đôi tai thỏ đang ửng hồng, rồi thay cho cậu bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Tất cả những thứ này đều được chuẩn bị sẵn, vải mềm mại, mặc vào rất dễ chịu.

Bên ngoài trời khuya, tuyết rơi dày, nhưng Ôn Nguyễn không thấy lạnh, vòng tay của Cố Quân Trạch rất ấm áp.

Anh đặt cậu lên giường, chiếc nệm lún xuống thành những đường vân mềm mại.

Cố Quân Trạch nghiêng người, kéo cậu lại gần.

Anh cúi xuống hôn, bàn tay ấm áp dần trượt xuống dưới.

Không cởi đồ ngủ của cậu, như vậy Ôn Nguyễn sẽ có cảm giác an toàn.

Nếu hôm nay cứ thế mà "ăn" cậu, chắc chắn cậu sẽ rất sợ hãi.

Dù có dịu dàng thế nào, lần đầu tiên cũng sẽ đau, chưa kể còn phải để lại dấu răng trên cổ.

Anh không đành lòng để cậu đau, anh sợ cậu sẽ khóc, mà nếu khóc nhiều quá thì sức khỏe sẽ suy sụp mất.

Cố Quân Trạch nghĩ, phải để cậu cảm nhận chút ngọt ngào, để cậu dần quen, không còn kháng cự nữa.

Kỳ động dục của Ôn Nguyễn chỉ mới bắt đầu, anh không thể nóng vội, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên thì sẽ tốt hơn.

Ôn Nguyễn bị hôn đến mức tròn xoe mắt, nơi nào bị chạm vào cũng đều khiến cậu run lên.

Cả người dần trở nên mềm nhũn…

Cảm nhận được chút phản kháng, Cố Quân Trạch liền dừng lại, từng chút từng chút thử thăm dò, cuối cùng chạm đến cạp quần ngủ của cậu.