Triệu Hoán Sư Tinh Linh

Chương 8: Tôi cho cháu thời gian 2 tháng

Vương Đại Hứa nhướn mày, buồn cười hỏi: “Hai tháng thì có ích gì? Chẳng lẽ cháy nghĩ trong thời gian ngắn vậy có thể kiếm đủ 40 vạn? Cháu định lấy gì để trả?”

Lâm Hiểu trầm ngâm. Hai giây sau, cô đột nhiên dõng dạc tuyên bố:

"Triệu hoán sư tinh linh!"

“Nếu tôi có thể trở thành Triệu hoán sư Tinh Linh, tôi chắc chắn có cách kiếm đủ 40 vạn trong hai tháng!”

Vương Đại Hứa và Vương Tiên sững người một lúc, rồi lập tức phá ra cười lớn.

Vương Đại Hứa lau khóe miệng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: “Cô bé, cháu nghĩ làm Triệu hoán sư Tinh Linh dễ như ăn kẹo à? Hay là kiếm được 20 vạn một tháng dễ như lượm tiền rơi ngoài đường?”

Nếu dễ vậy, chẳng phải thế giới này ai cũng giàu sụ cả rồi sao?

Lâm Hiểu siết chặt nắm tay: “Tôi đã 16 tuổi, đủ điều kiện đăng ký làm Triệu hoán sư tại Hiệp hội Tinh linh.”

Cô ngẩng cao đầu, giọng chắc nịch:

“Hai tháng thôi mà, ông đâu có mất gì! Nhưng nếu tôi thực sự trở thành Triệu hoán sư, ông có thể kiếm gấp đôi 20 vạn, thậm chí còn hơn thế nữa… Làm ăn mà, đây chẳng phải là một vốn bốn lời sao?”

Đôi mắt Vương Đại Hứa hơi nheo lại. Lần đầu tiên, hắn nghiêm túc nhìn cô bé này.

Dù gì thì ở Lộc Đảo, ông cũng là một thương nhân thành công. Mà thương nhân thì có con mắt nhìn người rất nhạy bén. Ông nhận ra, từ sau khi Lâm Ngọc Trạch qua đời, ánh mắt cô gái này đã không còn như trước nữa…

Sắc bén như một con dao vừa được mài.

Một đứa nhóc như vậy…

Vương Tiên dụi tàn thuốc xuống bàn trà, để lại một vệt cháy đen rõ rệt trên mặt kính. Hắn đứng dậy, khinh khỉnh nói: “Ba, ba nghe cô ta xạo kìa! Nghĩ làm Triệu hoán sư Tinh Linh là dễ chắc?”

Năm hắn 16 tuổi, ba hắn còn đặc biệt dẫn hắn đi Dương Thành kiểm tra thiên phú triệu hoán. Kết quả? Chẳng có tí năng khiếu nào hết!

Nhưng lần này, Vương Đại Hứa lại bất ngờ cắt ngang hắn.

Vương Tiên sửng sốt: “Ba?”

Vương Đại Hứa phất tay, không thèm để ý đến con trai mà quay sang nhìn chằm chằm Lâm Hiểu vài giây. Sau đó, hắn bất ngờ cười, gọi thẳng tên cô:

“Được rồi, Lâm Hiểu.”

“Ta cho cháu hai tháng.”

Nói xong, ba con nhà họ Vương rời đi.

Lâm Hiểu thở hắt ra, ngồi phịch xuống sofa. Vừa ngước mắt lên, cô đã thấy đầu lọc thuốc bị dụi thẳng xuống bàn trà, để lại một vệt cháy xấu xí. Cô nhíu mày, đưa tay che mắt, cảm thấy hết sức khó chịu.

Trở thành Triệu hoán sư Tinh Linh… không phải một ý tưởng bộc phát, mà là điều cô đã cân nhắc từ lâu.

Thế giới này có nền khoa học công nghệ và kinh tế phát triển chẳng kém kiếp trước của cô. Nhưng về văn hóa thì lại có sự khác biệt rất lớn. Ở đây, thi đấu Tinh Linh gần như đã trở thành bộ môn giải trí số một.

Giống như bóng đá ở châu Âu vậy, nhưng thậm chí còn bùng nổ hơn nhiều.

Theo những gì Lâm Hiểu quan sát, ảnh hưởng của Thi đấu Tinh Linh còn vượt xa cả bóng đá thế giới.

Bây giờ, nếu hỏi ai đó công việc hái ra tiền nhất là gì, chắc chắn họ sẽ không do dự mà trả lời ngay:

"Triệu hoán sư Tinh Linh!"

Những Triệu hoán sư đỉnh cấp thậm chí còn nổi tiếng hơn cả siêu sao quốc tế ở kiếp trước của cô!

Tất nhiên, chỉ những điều đó thôi thì chưa đủ khiến Lâm Hiểu hạ quyết tâm. Dù sao cô cũng mang ký ức kiếp trước, không đam mê cuồng nhiệt Tinh linh Triệu hoán như những người ở thế giới này. Điều thực sự khiến cô kiên định… chính là ánh mắt cuối cùng của ba trước lúc lâm chung.