Triệu Hoán Sư Tinh Linh

Chương 7: Chủ nợ tới cửa

Khi Lâm Hiểu còn đang đau đầu tính toán kế sinh nhai, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô nhíu mày. Từ sau khi ba mất, nhà cô vắng như chùa bà Đanh, giờ này còn ai tới nữa? Trừ phi…

Cô mở cửa. Quả nhiên, người đứng trước mặt đúng như cô đoán: chủ nợ.

Ông chủ của câu lạc bộ tinh linh Lộc Đảo, Vương Đại Hứa. Chính ông ta là người mà ba cô đã thế chấp căn nhà.

Vương Đại Hứa trông y như một thương nhân béo tốt, gương mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm, trông khá "đầy hứa hẹn", đúng như cái tên của hắn. Ở Lộc Đảo, quả thực ông ta là một kẻ vô cùng “có triển vọng”… kiếm tiền từ kẻ khác.

Hắn liếc nhìn Lâm Hiểu bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Cô hiểu hắn đến đây vì chuyện gì, nên không nhiều lời, chỉ nghiêng người cho ông ta vào nhà.

Đi theo phía sau là con trai ông ta - Vương Tiên. Hắn ta liếc cô một cái đầy đắc ý rồi bước vào theo.

Hai ba con họ đi quanh nhà, nhìn chằm chằm vào từng góc một, cứ như thể căn nhà này đã thuộc về bọn họ vậy.

Xem xét một lúc, Vương Đại Hứa xoay người, kéo ghế ngồi xuống, thở dài đánh thượt rồi ra vẻ đau lòng nói:

“Hiểu Hiểu à, ta nghe chuyện nhà cháu rồi…”

“Nói thật, khi hay tin ba cháu qua đời, ta vô cùng bất ngờ và thương tiếc…”

Lâm Hiểu chẳng buồn nghe mấy lời giả tạo đó. Cái chết của ba là nỗi đau khó lành, cô không cần ai vạch đi vạch lại vết thương này.

Cô cắt ngang thẳng thừng: “Ông chủ Vương, tôi biết ông đến đây vì chuyện gì. Tôi cũng biết ba tôi đã thế chấp căn nhà này cho ông. Nhưng tôi chắc chắn sẽ chuộc lại.”

“Chuộc lại?”

Vương Đại Hứa nhếch mép cười, trông có vẻ rất thích thú. Một cô bé mười mấy tuổi mà đòi kiếm ra vài chục vạn để chuộc nhà? Đúng là trò cười.

Ông ta ung dung nói: “Cháu cũng biết đấy, ba cháu vay 20 vạn bằng cách thế chấp căn nhà. Nhưng muốn chuộc lại thì số tiền sẽ không chỉ là 20 vạn đâu.”

Chuyện này Lâm Hiểu đương nhiên hiểu. Cô gật đầu: “Trên hợp đồng có ghi…”

Vương Đại Hứa chẳng buồn để cô nói hết, giơ bốn ngón tay lên, lười biếng nói: “40 vạn!”

Mắt Lâm Hiểu co rút lại, cô bật thốt: “Nhưng ngay cả khi tính lãi suất theo hợp đồng, số tiền chuộc lại cũng không thể lên đến 40 vạn! Ông đòi gấp đôi luôn à?”

Vương Đại Hứa chỉ cười, không đáp.

Vương Tiên ung dung duỗi người, châm điếu thuốc. Khói lập tức lan ra khắp phòng. Hắn vừa cười vừa nói: “Hiểu Hiểu à, giá nhà bây giờ tăng nhanh lắm. Ai mà biết cô phải mất bao nhiêu năm mới gom đủ tiền chuộc lại căn nhà này? Ba tôi chỉ lấy gấp đôi là đã nhân từ lắm rồi.”

Vương Đại Hứa liếc con trai đầy hài lòng. Đúng là con trai cưng, biết cách làm ăn!

Lâm Hiểu im lặng.

Cô không phải cô bé 16 tuổi đơn thuần. Cô biết rõ nếu đôi co về điều khoản hợp đồng, cô cũng chẳng thắng nổi ba con nhà này. Ở Lộc Đảo, Vương gia có cả trăm cách để biến hợp đồng này thành giấy lộn.

Cứ nghĩ theo hướng tệ nhất, nếu họ muốn nâng số tiền chuộc lên gấp mười lần, cô cũng chẳng làm gì được.

Lâm Hiểu hít sâu, cảm thấy may mắn vì mình là một con dân từng bị xã hội mài giũa đến bai sạn. Cô vẫn chưa ngây thơ đến mức lao đầu vào đối đầu với bọn họ ngay lúc này.

Cô nở nụ cười nhàn nhạt: “Ông chủ Vương, tôi không bàn chuyện giá cả nữa. Chỉ xin ông một điều, có thể để căn nhà này nguyên trạng trong hai tháng không?”