Yêu Đương Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Phi Thăng Của Ta

Chương 8: Mang người về luôn

Phong Kinh Trạc cúi đầu, nơi thuốc thấm vào cảm giác mát lạnh, cơn đau giảm đi rất nhiều, quả thật là Không Thanh Phục Mạch Lộ.

Ánh mắt hắn đen kịt trầm tĩnh, trầm mặc một lát rồi nói: “Vừa rồi Ninh Sơn chủ nói sai một câu.”

Ninh Yểu dùng hết thuốc, tiện tay vứt bình về phía sau, lại ngồi xổm xuống xem hiệu quả, miệng đáp: “Không sao, chẳng lẽ lại phạt tiền ta?”

Phong Kinh Trạc khựng lại, ánh mắt rơi xuống đuôi rồng của mình: “Nếu Sơn chủ nhất định muốn mang ta đi, cuối cùng cũng sẽ đắc tội với Liên Chân phu nhân.”

“Trên người ta có tổng cộng 1191 phiến long lân, bà ta đã đòi, thì dù thiếu một mảnh cũng sẽ truy đến cùng. Ai động vào đồ của bà ta chính là tự chuốc lấy rắc rối”

Hắn nói đến đây, chậm rãi ngẩng đầu, một người ngồi xổm một người ngồi, tầm mắt vừa khớp nhau: “Ninh Sơn chủ, Liên Chân phu nhân rất thích ta, bà ta đưa ta về đây chịu phạt chỉ là tạm thời, Huyền Nguyệt Tiên Tông đã đem ta tặng cho bà ta rồi.”

Ngừng một chút, ánh mắt hắn trống rỗng: “Ta mãi mãi là nam sủng của bà ta.”

Cuối cùng Ninh Yểu cũng nhìn thấy dung mạo của Phong Kinh Trạc.

Nhìn khuôn mặt đầy vết bỏng và vết dao, nàng cảm thấy từng đợt kinh hãi.

Phong Kinh Trạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối:

“Mộ Dung Liên Chân phong lưu tà mị, Ninh Sơn chủ không vướng bụi trần, giờ đây, thật sự vì tranh giành một yêu tộc thấp hèn mà kết thù, tổn hại thanh danh của mình sao?”

Ninh Yểu không trả lời ngay, tiến lại gần hơn.

Phong Kinh Trạc khẽ co vai lùi lại.

Nàng lại tiến, hắn lại lùi, nhưng phía sau đã là tường, dù có tránh cũng chỉ là từ dựa hờ chuyển thành áp sát mà thôi.

Ninh Yểu nói: “Ở đây không có ai, ngươi nói nhỏ với ta, ngươi không muốn trở về Phong Tà Đạo Tông, phải không?”

Phong Kinh Trạc nghiêng đầu: “Ninh Sơn chủ, câu hỏi này với ta không có ý nghĩa.”

“Sao lại không có ý nghĩa chứ?” Ninh Yểu đuổi theo hướng hắn nghiêng đầu: “Có ta ở đây, ta sẽ không để Liên Chân phu nhân làm khó ngươi. Nếu ngươi ghét nơi đó, ta sẽ đưa ngươi đi.”

Phong Kinh Trạc nhìn lại nàng.

Dung mạo người này quả thật có tính lừa dối, trong ngục tối càng thêm mắt sáng long lanh, nốt chu sa giữa chân mày đỏ như máu, thánh khiết tinh khôi.

Lần thứ hai nhìn thấy vẫn khiến người ta tưởng nhầm là gặp được Quan Âm.

Nhưng Quan Âm sẽ không xuất hiện trước mặt hắn, những gì đến trước mặt hắn đều là yêu ma quỷ quái.

Hắn nói: “Ninh Sơn chủ đùa rồi, ta không có gì để bận tâm. Huyền Nguyệt Tiên Tông, Phong Tà Đạo Tông, hay núi Lạc Tương, ta đều thích như nhau.”

“Vậy thì...”

Ninh Yểu vừa mở miệng, đã thấy Phong Kinh Trạc mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt không chống đỡ được nữa, lặng lẽ ngất đi.

...

Núi Lạc Tương tọa lạc ở thượng nguồn sông Húc, giữa hồ Trâm Tuyết, bốn bề nước bao quanh, là một ngọn núi đơn độc.

Mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng như gương, xa xa là ngọn núi tiên thanh thoát mênh mông, dưới bầu trời đêm sáng sủa, một bóng người nhanh chóng băng qua mặt nước, tựa như mây nhẹ bóng mờ.

Ninh Yểu gánh Phong Kinh Trạc trên vai, trước giờ Tý đã trở về đỉnh núi, suy nghĩ một lát, nàng quyết định trước tiên cứ đặt hắn ở trong phòng mình.

Nàng xưa nay không câu nệ, liền thả hắn nằm lên giường mình, chống nạnh suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Bước đầu tiên rất đơn giản, người, nàng đã cứu về rồi.

Bước thứ hai, trở thành thê tử của hắn, mục tiêu dài hạn này phức tạp hơn nhiều, phải từng bước từng bước mà tiến.

Trước tiên thì…

Những chuyện khác tạm gác lại, chữa trị thân thể cho hắn trước, ít nhất phải khôi phục sức khỏe rồi mới có thể nói tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Ninh Yểu tiến lại gần, đặt tay lên mạch Phong Kinh Trạc.

Bồ Đề vốn là y giả bẩm sinh, khả năng chữa trị thuần túy hơn cả linh lực công kích, khi thăm dò mạch đập của hắn, trong lòng Ninh Yểu dần dần nảy sinh mấy phương án điều trị.

Đang cân nhắc xem phương pháp nào tối ưu hơn, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, Ninh Yểu quay người bước ra cửa, không khách khí mà mỗi tay túm lấy một cái đầu đang rướn cổ dòm trộm: