EDIT: HẠ
Đúng là một phòng trang điểm của 《 Thời Ngu Phong Thượng 》 có thể chứa được bốn năm người trang điểm cùng lúc, nhưng mỗi phòng chỉ có hai chuyên viên trang điểm, vì thế lúc chị Lâm đang trang điểm cho Minh Dụ, cô đang thực hiện bước chỉnh sửa cuối cùng, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh: “Chị Lâm, lông mày chị vừa vẽ cho tôi hơi nhòe, chị có thể sửa giúp tôi không?”
Ngữ khí lạnh nhạt lại cổ quái, giống như đang gằn từng chữ khỏi kẽ răng, ngữ khí châm chọc khiến Minh Dụ hơi hơi nhíu mày.
Minh Dụ ngước mắt nhìn lên, thông qua gương trang điểm, cậu nhìn thấy một người mẫu nam cao lớn anh tuấn đang đứng bên cạnh đám người, cười như không cười đánh giá cậu. Không chờ Minh Dụ lên tiếng, người mẫu kia đã cười nói: “Đã lâu không gặp, Minh Dụ, nửa năm qua cậu thay đổi rất lớn nha, mặt mũi càng ngày càng tinh xảo.”
Nói đến cuối cùng, người mẫu kia còn cố ý kéo dài giọng, ánh mắt tràn đầy hàm ý quét nhìn Minh Dụ vài lần. Dáng vẻ này cho dù không cần nhiều lời, những người khác cũng có thể hiểu: Hắn đang ám chỉ Minh Dụ đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Tuy nói giới thời trang không chỉ xem mặt mà còn phải xem khí chất và dáng người, nhưng chuyện “Phẫu thuật thẩm mỹ” này vẫn luôn khiến nhiều người cảm thấy phản cảm.
Nghe người mẫu nam này âm thầm châm chọc, thiếu niên hơi nhíu mày, cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ một lúc lâu mới cười nhạt nói: “Chị Lâm chắc cũng sắp trang điểm xong rồi, ngài có thể đợi thêm một lát không?” Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa không tức giận, cũng không có vẻ nịnh hót.
Người mẫu kia thấy thái độ “Chủ động xin tha” của Minh Dụ, hừ nhẹ một tiếng liền muốn rời đi trước, nhưng khiến mọi người không nghĩ tới chính là, ngay lúc người mẫu kia đang nâng bước chuẩn bị rời đi, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp hơi cong khóe môi, hỏi: “Đúng rồi, không biết ngài tên là gì? Nửa năm không gặp, ngài thay đổi nhiều quá, tôi thật sự không nhận ra được.”
Chị Lâm: “Phụt!”
Triệu Duệ: “Phụt khụ khụ!”
Mọi người nghẹn cười ở một bên: “o(*≧▽≦)ツ┏━┓!!!” (Cười đập bàn)
Người mẫu tuấn lãng soái khí kia: “@#%@%@!!!”
Nam người mẫu tức giận tới mức sắc mặt biến đen, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thiếu niên trong gương, giống như hận không thể dùng ánh mắt để gϊếŧ chết đối phương. Nhưng khi hắn phát hiện Minh Dụ thế mà lại vô tội chớp chớp mắt với hắn, người mẫu nam kia giận quá mà cười, bỏ lại một câu “Tốt nhất mày nên nhớ kỹ lời mình nói” xong liền nghênh ngang rời khỏi.
Người mẫu kia vừa rời khỏi phòng trang điểm, mọi người rốt cuộc không thể nhịn cười. Ngay cả chị Lâm cũng buông cọ tán phấn xuống, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Dụ à, cậu cũng thật là… Sao cậu biết Chu Ngụy từng phẫu thuật thẩm mỹ? Hắn tìm được bác sĩ phẫu thuật rất cao tay, nếu không phải vừa rồi chính tay chị đã trang điểm cho hắn, chắc chị cũng không phát hiện ra đâu.”
Nghe vậy, Minh Dụ - sớm đã phát hiện gương mặt của đối phương cứng đờ - lập tức tỏ ra kinh ngạc: “Anh ta thật sự đã chỉnh mặt sao ạ? Chị Lâm, em chỉ suy đoán thế thôi, không nghĩ tới lại bị em đoán trúng.”
Nghe vậy, chị Lâm cười hai tiếng, chờ trang điểm cho Minh Dụ xong xuôi, cô lại có chút lo lắng nhắc nhở: “Nhưng mà Tiểu Dụ này, Chu Ngụy kia là người bụng dạ hẹp hòi, nghe nói gần đây hắn đang khá thân thiết với phó chủ biên của 《 Thời Ngu Phong Thượng 》. Mặc dù bọn chị cũng rất ghê tởm dáng vẻ cáo mượn oai hùm của hắn, nhưng cậu tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.”
Minh Dụ cười đạm nhiên: “Cảm ơn chị quan tâm, chị Lâm, em sẽ chú ý.”
Tiếp theo hai người lại nói đùa thêm mấy câu, Triệu Duệ trơ mắt nhìn Minh Dụ nói lời tạm biệt với “nhóm hậu cung” của cậu, chọc cho một đám mỹ nhân lớn, mỹ nhân nhỏ mặt mày hớn hở, cuối cùng mới đi theo hắn rời khỏi phòng trang điểm, đi lựa chọn quần áo.
Trên đường đi còn có không ít ánh mắt kinh diễm kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, khiến Triệu Duệ không thể nhịn được nữa hỏi:
“Minh Dụ, sao hôm nay miệng cậu ngọt thế?”
Đối với việc này, thiếu niên kinh ngạc nhướng mày: “Triệu ca, em chỉ nói sự thật thôi mà.”
Triệu Duệ: “….”
Cậu vuốt lại lương tâm của mình rồi nói lại một lần nữa xem!!!
Trong lúc Triệu Duệ đi tìm nhân viên để lấy trang phục sắp quay chụp, Minh Dụ đứng một mình ở khu vực chụp ảnh, khóe môi hơi cong nhìn nhóm người mẫu đang chụp ảnh.
Một thiếu niên tuấn tiếu tú lãng như vậy đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của không ít người, mỗi khi có ai chủ động bắt chuyện, Minh Dụ đều cực kỳ lễ phép đáp lại, giành được không ít thiện cảm của mọi người.
—— Vì sao miệng cậu lại ngọt như vậy?
Đời trước một mình lăn lê bò lết trong giới thời trang 12 năm, Minh Dụ đã sớm không phải là người mẫu nhỏ ngây ngô lỗ mãng lúc trước. Muốn một mình lăn lộn trong cái giới này, người không có chỗ dựa không có bối cảnh như cậu chỉ có thể nỗ lực nhẫn nại, nhẫn nại và nhẫn nại, nỗ lực từng chút từng chút một bò lên trên.
Đương nhiên, nhẫn nại cũng không có nghĩa là phải nén giận khi đối mặt với sự vũ nhục và kɧıêυ ҡɧí©ɧ như chuyện của Chu Ngụy vừa rồi. Một người nhẫn nhịn quá mức sẽ rất dễ khiến người khác có ấn tượng người này là một người rất dễ bị bắt nạt, cho dù bị ức hϊếp cũng không dám phản kháng, điều này sẽ chỉ làm kìm hãm sự phát triển của bản thân người đó mà thôi.
Bởi vậy, thân thiết mà không nịnh nọt, giữ khoảng cách lại không quá lạnh nhạt, mới là con đường chính xác để đứng vững trong cái giới này.
Nghĩ như vậy, mãi lâu sau Minh Dụ mới đợi được Triệu Duệ chần chờ nửa ngày mới chịu trở về. Lúc mới nhìn thấy đối phương, cậu còn định hỏi thăm xem sao hắn lại đi lâu như thế, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo Triệu Duệ đang cầm trong tay, lời chuẩn bị nói ra đã bị cậu chậm rãi nuốt vào trong bụng.
Thật lâu sau, thiếu niên thanh tuấn cao ráo hơi hơi mỉm cười, ôn hòa hỏi: “Anh Triệu, chúng ta… phải đổi sang trang phục khác sao?”