Tin Nhắn Thời Không

Chương 7

Năm 2004, điện thoại di động đã bắt đầu phổ biến. Nhưng hắn không hiểu vì sao La Hiểu Dung lại muốn mua điện thoại cho mình. Hắn cũng không thể tưởng tượng nổi một người mắc chứng suy giảm trí tuệ đã gom góp từng đồng thế nào, rồi kiên nhẫn đi từng cửa hàng, chọn một số điện thoại có đuôi trùng với sinh nhật hắn...

Lâm Vụ nhắm mắt lại.

Hắn chợt nhận ra, mình đã không còn nhớ rõ gương mặt của La Hiểu Dung nữa.

Những ngày tiếp theo, ngoài việc xử lý thủ tục giải tỏa, thời gian còn lại Lâm Vụ đều dành để đi dạo quanh Từ Hồ.

Từ Hồ chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng những năm gần đây tốc độ phát triển đô thị hóa nhanh chóng, nơi đây cũng mọc lên không ít tòa cao ốc. Nhiều công trình trong ký ức của hắn đã thay đổi, có nơi thậm chí còn không tìm thấy nữa.

Lâm Vụ đi qua từng con phố, từng con hẻm, nhưng thành phố trong trí nhớ lại ngày càng trở nên xa lạ.

Tối ngày 5 tháng 9, sấm sét ầm ầm vang dội. Lâm Vụ ngồi trong khách sạn xử lý tài liệu công việc.

Thủ tục giải tỏa gần như đã hoàn tất, chỉ cần ký thêm hai văn bản bồi thường nữa là hắn có thể trở về Giang Hà. Hai ngày qua, hắn cũng đã liên hệ với đồng nghiệp bên ở Giang Hà, tình hình ở trường học hiện tại vẫn ổn, không có vấn đề gì đáng lo ngại.

Ngay lúc Lâm Vụ đang định đặt vé xe, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh...

Leng keng.

Âm thanh vang lên bất chợt, mang theo cảm giác hoài niệm, giống như tiếng tin nhắn trên những chiếc điện thoại thời kỳ đầu khi mới phổ biến.

Lâm Vụ đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhận ra chiếc điện thoại hắn mang về từ nhà cũ vẫn đang cắm sạc ở ổ điện đầu giường. Vì không thường sử dụng ổ cắm đó, mấy ngày nay hắn gần như quên mất sự tồn tại của chiếc điện thoại kia.

Màn hình trắng đen sáng lên.

Lâm Vụ cau mày, chậm rãi bước tới mở điện thoại ra.

Hắn nhìn thấy bên trong có một tin nhắn chưa đọc: Đường Nhạc Dương, tiệm net Hằng Tinh, giữ cho tôi hai máy, 10 giờ 30 sẽ có mặt!

Một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, phá tan không gian tĩnh mịch.

Nội dung tin nhắn hiện lên rõ ràng trước mắt Lâm Vụ.

Lâm Vụ sững sờ, ánh mắt dừng lại ở thời gian gửi tin.

22:12, ngày 5 tháng 9 năm 2004.



10 giờ 15 phút tối, ngày 5 tháng 9 năm 2004.

Tại góc tường phía nam của trường Trung học Lập Đức, Hồ Vĩ nhanh nhẹn như một con khỉ, từ bức tường cao ba mét linh hoạt nhảy xuống.

Hắn cao đến 1m8 nhưng chỉ nặng vỏn vẹn 120 cân*, thân hình mảnh khảnh như một cây gậy trúc, bởi vậy bạn học thường gọi hắn là “Hồ Khỉ”.

*60 kg

Hồ Vĩ nhảy xuống, lăn một vòng trên mặt đất, quần áo dính đầy bụi đất, nhưng hắn chẳng hề bận tâm. Vẫn cười hì hì quay đầu nhìn về phía Tần Vệ Đông, người còn đang đứng trên tường.

"Tần ca, đã giữ được máy chưa? Dạo này em luyện bắn chuẩn lắm, lát nữa đảm bảo sẽ quét sạch đối thủ!"

Tần Vệ Đông năm nay 17 tuổi, cao 1m89, so với Hồ Vĩ còn cao hơn một cái đầu, vai rộng, eo thon, đường nét khuôn mặt góc cạnh vô cùng nam tính.

Lúc này, cậu đang chăm chú chơi Tetris, đầu ngón tay linh hoạt di chuyển từng khối gạch xếp hình trên màn hình. Nghe Hồ Vĩ nói, Tần Vệ Đông khẽ nhíu mày, mở giao diện tin nhắn kiểm tra lại: "Điện thoại gọi không được, nhắn tin cũng chẳng thấy hồi âm. Cậu chắc đây là số của quản lý tiệm net chứ?"

"Chắc chắn mà! Trước đây Tiểu Lưu cũng liên hệ cho hắn để giữ máy."

Hồ Vĩ và Tần Vệ Đông đều là học sinh nội trú lớp 12 tại trường Trung học Lập Đức. Trường của họ nằm ở phía đông thành phố Từ Hồ, xung quanh có hai trường phổ thông và một trường trung cấp nghề.

Thời điểm hiện tại, tiệm net vừa mới trở nên phổ biến, rất nhiều học sinh đều tranh thủ dịp cuối tuần để trốn ra ngoài thức đêm lên mạng.

Hôm nay mới là thứ Tư, bọn họ dự định đến tiệm net Hằng Tinh gần trường để chơi Counter-Strike.

"Vẫn chưa thấy hồi âm."

Tần Vệ Đông là "đại ca" có tiếng của trường Trung học Lập Đức. Ngay khi năm học vừa bắt đầu, cậu đã có hai trận ẩu đả với học sinh trường nghề bên cạnh. Chiều nay còn vừa bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phê bình một trận, tâm trạng vốn đã không tốt, hiện tại tin nhắn bị phớt lờ khiến cậu lại càng không có hứng thú đi net.

Hồ Vĩ nhìn ra sự mất kiên nhẫn trong mắt Tần Vệ Đông, sợ cậu nổi hứng quay đầu đi về nên liền nói: "Chắc là tiệm đông người quá nên ông chủ chưa thấy tin nhắn. Hay mình cứ đến thẳng đó đi?"

"Đi thôi!"

Tần Vệ Đông vốn dĩ không muốn đi, nhưng dù sao cũng đã trốn ra ngoài rồi, cậu cũng không muốn làm mọi người mất hứng.

"Chúng ta đi bộ hay bắt xe đây?" Hồ Vĩ lập tức nịnh nọt hỏi. Từ đây đến tiệm net đi xe hết sáu đồng tiền, hắn thà tiết kiệm số tiền đó để mua đồ uống còn hơn.

"Bắt xe đi." Tần Vệ Đông không chút do dự giơ tay vẫy taxi.