"Cảm ơn!" Ba người thấy Lâm Vụ mua nước cho họ thì có chút bất ngờ, nhưng cả ngày bận rộn đã khiến họ khát khô cổ. Vì thế cũng không từ chối mà nhận lấy uống ngay.
Sau khi uống xong, họ bắt đầu lấy dụng cụ ra đo đạc. Nói là đo đạc, nhưng thực ra các căn hộ trong khu ba đều xây theo cùng một tiêu chuẩn, thậm chí còn có bản thiết kế chi tiết, nên việc này chủ yếu chỉ mang tính thủ tục.
"Giá nhà hiện tại khá cao, khu ba lại thuộc cùng một khu nhà ở với khu một, nên mức giá bán ra có lẽ cũng không khác biệt mấy." Trong lúc đo khoảng cách, người phụ trách trò chuyện với Lâm Vụ.
"Chính phủ của chúng ta cũng còn khá tốt." Lâm Vụ cười nói. Dù sao hắn cũng không quá bận tâm đến khoản đền bù giải tỏa, cứ theo quy trình mà làm thôi.
Hai người trò chuyện một lát, đúng lúc này, từ một phòng ngủ khác trong nhà vang lên giọng nói: "Ở đây có một cái rương, trông còn khá đẹp, giống như đồ cổ vậy..."
"Rương?" Lâm Vụ và người phụ trách đo đạc cùng đi qua xem.
"Đây này!" Một nhân viên đo đạc kéo từ gầm giường ra một chiếc hộp gỗ hình vuông, mỗi cạnh khoảng 30 cm.
Căn hộ này chỉ rộng tầm mười lăm mét vuông, không gian quá chật nên giường được kê sát tường. Khi nhân viên kia di chuyển giường ra để đo đạc chi tiết hơn, anh ta mới tình cờ phát hiện chiếc hộp nằm trong khe hở phía dưới đáy giường.
"Đây là gỗ đỏ phải không?" Đội trưởng đội đo đạc cầm lấy chiếc hộp, quan sát một lượt rồi đưa cho Lâm Vụ.
"Hẳn là vậy..." Lâm Vụ hơi sững người, ánh mắt dừng trên hoa văn khắc trên hộp, chợt nhận ra đây là chiếc hộp La Hiểu Dung từng sử dụng.
La Hiểu Dung chính là mẹ ruột của Lâm Vụ.
"Chiếc hộp này vẫn còn được bảo quản khá tốt, anh giữ lại cẩn thận đi. Biết đâu có thể bán được giá cao đấy." Trong khoảng thời gian này, họ đã tìm thấy không ít đồ bị bỏ lại trong những căn nhà cũ, có món đáng giá, có món chẳng đáng bao nhiêu, nhưng phần lớn đều là kỷ vật chứa đựng những ký ức đáng quý của người nào đó.
"Cảm ơn các anh, nếu không có mọi người, có lẽ tôi cũng sẽ không tìm thấy cái hộp này." Lâm Vụ chân thành nói. Trước đó hắn đã dọn dẹp căn nhà một lượt, nhưng có lẽ do chiếc hộp nằm quá sâu dưới gầm giường nên hắn mới không phát hiện ra.
"Cảm ơn gì chứ, dù không có chúng tôi, trước khi giải tỏa anh cũng sẽ dọn dẹp nơi này một lượt, thế nào cũng sẽ phát hiện ra thôi." Đội trưởng đội đo đạc phất tay, chẳng hề nhận công lao về mình.
Sau khi đội đo đạc rời đi, Lâm Vụ mở chiếc hộp ra.
La Hiểu Dung mắc chứng suy giảm trí tuệ, chỉ số thông minh chỉ tương đương với một đứa trẻ từ ba đến bảy tuổi. Khi còn sống, bà rất thích những thứ như sao giấy hay búp bê.
Lâm Vụ nhìn vào bên trong hộp, thấy có một ít sao giấy xếp sẵn, một tờ giấy mỹ thuật được gấp lại, cùng một chiếc điện thoại di động và một cục sạc.
Hắn mở tờ giấy mỹ thuật ra.
Trên giấy là một bức vẽ đơn giản, có ba người que, hai người lớn nắm tay một đứa trẻ, cả ba đều đang tươi cười. Phía sau là những nét vẽ nguệch ngoạc mô phỏng cây cối và một mặt trời đỏ rực. Bức tranh nhìn qua có vẻ rất trẻ con, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Lâm Vụ nhìn xuống góc phải của tờ giấy mỹ thuật, trên đó có một dòng chữ nguệch ngoạc: "...vui vẻ, Vụ Vụ!"
Nét chữ bên dưới xiêu vẹo, các ký tự vặn vẹo khiến hắn không thể hiểu rõ được ý nghĩa của câu nói.
Bỗng nhiên Lâm Vụ sững người. Hắn cầm lấy chiếc điện thoại trong hộp, phát hiện mặt sau có dán một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ được in máy: "Sinh nhật vui vẻ."
La Hiểu Dung gặp chuyện vào ngày 15 tháng 12 năm 2004, còn sinh nhật của Lâm Vụ là ngày 23 tháng 12. Chiếc hộp này... chính là quà sinh nhật mẹ đã chuẩn bị cho hắn.
Lâm Vụ mở nguồn điện thoại, thấy bên trong có một tấm thẻ SIM. Bốn số cuối cùng là "1223".
Đây không phải một dãy số ngẫu nhiên, mà chính là ngày sinh nhật của hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức bỗng ùa về trong tâm trí Lâm Vụ, trước khi xảy ra chuyện, La Hiểu Dung thường ôm một chậu lớn đầy hạt cườm về nhà, ngồi tỉ mẩn xâu từng hạt một. Đó là những chuỗi rèm hạt bán ở cửa hàng gần khu dân cư.
Trước kia, hắn vẫn nghĩ bà chỉ nghịch những hạt cườm kia cho vui. Nhưng bây giờ nhớ lại, có lẽ bà xâu hạt cườm là để bán kiếm tiền, chỉ vì muốn mua chiếc điện thoại này cho hắn.
Bảy giờ tối, Lâm Vụ tâm sự nặng nề trở lại khách sạn, trong lòng còn ôm chặt chiếc hộp mang về từ căn nhà cũ.
Hắn đã thử mở điện thoại, phát hiện nó vẫn hoạt động bình thường. Nhưng thẻ SIM bên trong thì đã không còn dùng được, điều này cũng khá dễ hiểu, rốt cuộc đã hai mươi năm trôi qua, số thuê bao chắc chắn đã bị thu hồi và cấp cho người khác.
Cắm sạc điện thoại xong, Lâm Vụ ngẩn ngơ nằm trên giường.