Nhất Phẩm Nữ Ngỗ Tác

Chương 4

Trần gia không có ai tiếp lời, song phương bắt đầu giằng co trong mưa.

Rõ ràng không có một ai động đậy, nhưng Chu Tiễn lại không nhịn được sờ đến trường kiếm treo bên hông, không dùng chút công phu, e rằng đám người này muốn ngươi chết ta vong rồi.

Trì Thời lại nhấc chân, không chút lưu luyến quay người, đi đến trước con lừa, xoay người cưỡi lên.

“Đông Sơn còn có dấu chân của các ngươi, Lưu Chiêu kịp quay lại, các ngươi chưa hẳn có thể thu dọn sạch sẽ hiện trường gϊếŧ người, sự thật chứng cứ rành rành như núi bày ra, còn có thể thanh bạch thoát thân? Thay hung thủ che giấu hiện trường phạm tội, không phải hung thủ, thì chính là đồng lõa. Kẻ gϊếŧ người đền mạng là được.”

Vì khi nãy xuống lừa, nê, con lừa nhỏ bị dính nuốc mưa, có hơi ướt.

Trì Thời vừa nói, vừa giơ tay ra, vuốt lấy túm lông rũ xuống trên đỉnh đầu con lừa.

“Chôn cũng không sao, lát nữa ta lại đào lên. Như vậy cũng tốt, đỡ cho Trần lão thái thái một chuyến tiễn chồng lại tiễn con, quá cực khổ.”

Hai mắt người dẫn đầu Trần gia trợn tròn, trông như muốn phun ra lửa.

Hắn ta là trưởng tử của Trần lão gia, tên là Trần Sơn.

Hắn ta đi lên phía trước một bước, muốn vung quyền một lần nữa, nhưng nhìn thấy mình cả người bùn đất, lại cứng rắn dừng chân.

“A nương?” Trần Sơn nghiêng đầu, nhìn về Trần lão thái thái đứng bên cạnh quan tài hỏi ý kiến.

Nửa đầu tóc trắng của Trần lão thái thái được chải chuốt kỹ lưỡng, mắt tam giác sắc nhọn sáng ngời có thần, vừa nhìn là biết, bà mới là người quyết định của Trần gia.

“Quay về! Cửu gia vừa đến Đông Sơn, còn chưa mở quan tài đã biết phụ thân ngươi bị hổ hại chết. Ba người lên núi, Cửu gia ngăn mỗi phụ thân ngươi, đó chính là phụ thân ngươi có lời chưa nói hết muốn nói.”

“Chuyện Cửu gia muốn làm, Hữu Hải không ai có thể ngăn cản được.”

Quải trượng của lão thái thái đập xuống, xoay người đi vào trong thôn.

Kiệu phu khiêng quan tài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nói tiếng nào quay đầu.

Trì Thời vỗ vỗ con lừa nhỏ, đi về thôn Đông Sơn theo đội ngũ đưa tang. Cho đến bọn họ đi vào cổng thôn, tay Chu Tiễn mới từ trên chuôi kiếm thả xuống: “Chúng ta ở kinh sư, chưa từng nghe nói Trì Cửu là vua một cõi của Hữu Hải.”

Thường Khang ở sau lưng hắn giật mình một cái, mặc dù Trì Cửu ngang ngược càn rỡ đến quá đáng, nhưng công tử người cần gì mở miệng là như muốn chu di cửu tộc nhà người ta! Vua một cõi? Hắn ta nhìn Trì Cửu này, không giống vua một cõi, trái lại giống như Diêm Vương sống.

Thôn Đông Sơn khá lớn, bao quanh nửa vòng Đông Sơn. Trong này lại không có tông tộc cường thế nào, các họ lẫn lộn. Thôn trưởng họ Lưu, là lão tú tài. Lưu Chiêu cưỡi con ngựa thọt nói đến trước đó, là con trai thứ của trưởng thôn.

Trần gia ở trong thôn, cũng coi như là phú hộ, đông con nối dõi.

Linh đường trong nhà chính chưa dỡ kịp, ghế gỗ đỡ quan tài vẫn còn ở đó. Nhóm kiệu phu quen việc dễ làm đặt quan tài về vị trí cũ.

Trì Thời không nói gì, cụp dù giấy, đặt nó dựa vào góc nhà, đi thẳng vào, cung kính dâng ba nén hương về phía bài vị, xoay người một cái, nhìn về quan tài.

Chỉ thấy bàn tay thon dài trắng mềm của nàng nhẹ nhàng đập lên nắp quan tài, chín cái đinh dài giống như mọc mắt, bay ra ngoài, bay ra trước cửa Chu Tiễn vừa muốn bước vào.

Một màn tiếp xúc không kịp đề phòng này, khiến người trong nhà đều kinh hãi thốt ra tiếng, sắc mặt Thường Khang đi theo phía sau Chu Tiễn đại biến giơ tay muốn chặn lại, lại thấy Chu Tiễn giơ tay bắt một cái, chín cái đinh sắt đã bị hắn thu vào trong tay áo.

Hắn cười nhẹ với Trì Thời, tay rũ xuống dưới, đinh sắt thuận theo tay áo rơi lên bàn đá trên đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trì Thời cũng không ngẩng đầu, tay nhỏ đẩy một cái, nắp quan tài mở ra.

Người trong nhà lập tức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn hình ảnh kỳ dị trong quan tài.

Trần lão gia bị hổ làm hại, lại bị cắn chỉ còn lại một nửa người, từ eo trở xuống, đều là giấy dán lên. Có lẽ người Trần gia không thể để lão hạ huyệt mà không nguyên vẹn, cố ý sắm người giấy để tu bổ đầy đủ.

Trì Thời, rút ra một đôi gang tay mỏng như cánh ve từ trong tay áo, đeo lên, cúi người xuống…

“Cửu gia muốn xem, lão phu nhân cũng không ngăn cản. Nhưng lão đầu mệnh khổ nhà ta, quả thực chính là bị hổ cắn chết. Đứa nhi tử Trần Sơn kia của ta, tận mắt nhìn thấy.”

“Lão đầu thích uống rượu, bắt đầu mùa đông nông nhàn, cũng không có chuyện gì làm, lão bèn hẹn lão Tào cùng lên Đông Sơn, muốn đào chút thảo dược ngâm với rượu rắn của lão. Nào có thể đoán được một đi không trở lại, đến lúc dùng cơm tối vẫn chưa quay về.”

“Đột nhiên ta nhớ tới, mấy ngày trước trong thôn có lời đồn, nói rằng Đông Sơn có hổ ẩn hiện thì bắt đầu sốt ruột. Để Trần Sơn và tiểu nhi tử Tào Điền của lão Tào, cùng nhau đi tìm người, hai người bọn họ tận mắt nhìn thấy...”

Trần lão thái thái nói, bắt đầu nghẹn ngào: “Có lẽ con hổ đó ăn no rồi, thấy có người đến thì quay đầu chạy. Hai người bọn họ mới có thể mang hai lão đầu về. Lão đầu nhà ta thiếu nửa người dưới, lão Tào kia, thiếu nửa người phải.”

Trì Thời nghe, lắc đầu, nàng khẽ cau mày, giơ tay ra, đẩy đầu thi thể: “Phần đầu sưng tấy nghiêm trọng, căn cứ vào vết thương có thể thấy, cái ót bị tấn công hai lần, có lẽ là vết thương chí mạng. Trong miệng vết thương còn có đá vụn.”

“Hung khí có lẽ là một hòn đá.”

Nàng nói, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, tự mình cởi vạt áo của Trần lão gia, nói tiếp: “Mặt có vết trầy. Trước ngực có máu ứ đọng rõ ràng bị hòn đá đập vào lưu lại, sau lưng cũng có, nhưng rất nhỏ.”

“Hung thủ tập kích người chết từ sau lưng, người chết ngã đập mặt xuống đất mà chết, ngay sau đó hung thủ lật người chết lại, người bình thường mặc áo mùa đông dày, nên sẽ không có ai phát hiện vết máu ứ đọng rõ ràng trên hòn đá.”

“Nhưng cân nặng người chết vượt xa người bình thường. Vả lại vẻ mặt người chết bình thản, chuyện này không phù hợp với phản ứng khi gặp phải mãnh thú.”

Gặp hổ trong núi, không bị dọa vỡ mật đã coi như là rắn rỏi rồi.

“Người chết trong bụng con hổ kia cũng như vậy, Trần lão gia cũng là sau khi bị người gϊếŧ hại, mới bị hổ gặm cắn.”

Trì Thời nói, đứng lên, nhìn về phía Trần Sơn: “Lúc ngươi đi, có thấy phụ thân ngươi di chuyển không? Buổi chiều hôm ấy, các ngươi có nghe thấy tiếng thét chói tai của con người, hoặc là tiếng gầm gừ của hổ không?”

Trần Sơn phục hồi lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, lắc đầu: “Không nghe thấy, nếu như nghe thấy, chúng ta đã sớm xông lên núi rồi, đâu đến nỗi để con súc sinh kia, hại phụ thân ta... là thê tử ta nấu xong cơm tối, chúng ta mới nghĩ đến phụ thân vẫn chưa về.”

“Ma Cô đã chết rồi kia, có quan hệ gì với các ngươi? Có quan hệ gì với Lưu Chiêu? Tại sao ở trong thành khi nghe thấy lời ta nói, bèn cưỡi ngựa quay về báo tin, sau đó các ngươi lên Đông Sơn xử lý hiện trường.”

“Bàn tay bị đứt trong bụng con hổ kia, là của Ma Cô sao?”

Trì Thời lại hỏi.

Trên mặt Trần Sơn lập tức mất hết huyết sắc, hắn ta gian nan quay đầu đi, nhìn về phía Trần lão thái thái, Trần lão thái thái thở dài, gật đầu.

Không đợi hắn nói, vị anh hùng đả hổ Chu Tiễn đứng ở đó luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng: “Đã sớm nghe danh Trì ngỗ tác xử án như thần, chỉ nhìn một bàn tay, ngươi đã biết đó là Ma Cô.”

“Trần Sơn còn chưa nói gì, ta lại cảm thấy, Trì ngỗ tác đã hiểu rõ vụ án này rồi.”

Hắn nói, chỉ chín cái đinh trên mặt đất: “Trì ngỗ tác đã thấy được bản lĩnh của ta rồi, xác nhận ta không có giả mạo anh hùng đả hổ kia, bây giờ có phải là đến lượt ta chứng kiến bản lĩnh của ngươi, xem thử rốt cuộc ngươi có xứng với uy phong của ngỗ tác thế gia?”