Đông Sơn sở dĩ được gọi là Đông Sơn chỉ vì nó nằm ở phía đông Hữu Hải.
Mặt trời mà hàng ngày người dân Hữu Hải nhìn thấy đều là mọc lên từ nửa eo của Đông Sơn. Người ở nơi này không xuất chúng, đất đai ở đây cũng không màu mỡ. Mặc dù đã trải qua mấy đời, nhưng vẫn chưa có một đại văn hào nào thích đặt tên cho núi cao đèo dốc này.
Vì vậy, các thôn làng xung quanh Đông Sơn, nơi gần với Đông Sơn nhất đã giành lấy tên thôn Đông Sơn, còn những nơi ở xa hơn chỉ đành tự lấy tên là Nam Đông Sơn và Bắc Đông Sơn.
Chu Tiễn cưỡi trên mình con ngựa cao lớn, khống chế hơi thở toàn thân, nhìn chằm chằm vào tiểu lang quân đang cưỡi lừa đằng trước mặt, bông tuyết kia không biết từ lúc nào đã biến thành mưa tuyết, rả rích rơi xuống làm lầy lội khắp nơi.
Dù đã cưỡi một quãng đường dài như vậy, nhưng Trì Thời ngay cả tư thế đều không thay đổi, thậm chí cũng chẳng nói một lời nào với Lục Cẩm ở bên cạnh.
“Công tử, tên Trì ngỗ tác này trông chỉ là một tên hư danh. Người luyện võ như chúng ta đều có thể nhìn cái là ra cái tay của người đó đã bị ai đó cắt đứt. Mặc dù người đời không ngớt lời ngợi khen nhưng Trì gia sớm đã không giống như lúc trước. Chuyến đi lần này của chúng ta e rằng phải phí công rồi.”
Chu Tiễn khẽ cau mày, siết chặt dây cương. Trì Thời ở phía trước sớm đã dừng lại.
“Thường Khang, đây là lần thứ mấy chúng ta gặp đoàn đưa tang trên đường rồi?”
Hộ vệ Thường Khang không khỏi quay đầu nhìn lại. Đối với vùng khỉ ho cò gáy như Hữu Hải này, thì cả đoạn đường đi này đều lắm đầy bùn đất. Lúc quay đầu nhìn lại, chẳng ngờ con đường đi vào đã trải đầy tiền giấy trắng vàng.
Trời mưa bụi giăng kín, ngẩng đầu nhìn lên, Đông Sơn lúc này dường như đã bị sương mù bao vây từ giữa eo núi, bốn bề vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một tiếng chim cũng không thể nào nghe thấy.
Chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng bài điếu ca ẩn hiện như có như không.
“Đã là lần thứ ba rồi ạ!” Thường Khang cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc.
Hắn ta nhìn về phía trước theo tầm mắt của Chu Tiễn.
Chỉ thấy vị ngỗ tác Trì Thời kia không biết từ lúc nào đã rời khỏi con lừa và đang đứng trước cỗ quan tài.
“Cửu gia, đây là làm sao thế? Mặc dù không có quan điểm phải chọn giờ lành để lên núi, nhưng cũng không thể để qua giờ ngọ được. Nếu như phụ thân ta còn không được chôn cất thì lại phải đặt linh cữu thêm ba ngày, rồi phải bắt đầu lại từ đầu nữa đấy.”
“Bây giờ cũng sắp đến giờ rồi, xin Cửu gia và Lục bổ đầu hãy tránh đường cho tiểu nhân qua, để ta có thể làm tròn bổn phận người con có hiếu.”
Trì Thời cầm ô nhìn chằm chằm đoàn người mặc áo tang đó, “Phụ thân của ngươi không có trong quan tài, Trần gia các người muốn làm việc hiếu cho ai đây?”
Ánh mắt của người đứng đầu Trần gia bỗng hoảng hốt, sau đó liền trở lại vẻ bình tĩnh, “Phụ thân của ta rõ ràng đang nằm trong đấy. Mặc dù Cửu gia là cao nhân, nhưng ngài không phải là tiên nhân. Đâu thể nhìn xuyên qua nắp quan tài mà có thể nhìn thấy được người bên trong chứ?”
Hắn ta vừa nói vừa xông về phía Trì Thời.
“Công tử, tuy rằng Trì ngỗ tác này trông có vẻ cao ráo, nhưng hắn lại quá gầy yếu, giống như người giấy vậy, chỉ cần đυ.ng một cái là bay rồi. Chúng ta có cần ra tay giúp đỡ hắn không?” Thường Khang có hơi lo lắng nói.
Chính vì đây là vùng xa xôi hẻo lánh nên sinh ra điêu dân. Người dân ở vùng này vốn rất hung dữ, hở một chút là đánh nhau. Trên đường đi, bọn họ đều đã chứng kiến rất nhiều lần rồi.
Chu Tiễn tỏ vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói: “Cứ quan sát thêm chút nữa đi.”
Trì Thời lãnh đạm nhìn người kia xông tới, một tay cầm ô, tay còn lại khẽ hất nhẹ. Người con hiếu thảo họ Trần kia lập tức bị hất văng ra, nằm sấp trong vũng bùn.
Xung quanh bỗng trở nên yên ắng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Đồng tử của Chu Tiễn đột nhiên co rút lại, sau đó trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Hắn dường như đã hiểu được chút ít, vì sao người Hữu Hải không mấy cung kính Trì Miện, nhưng đối với Trì Thời thì lại gọi là Cửu gia rồi.
“Từ huyện thành đến, có dấu vó ngựa in suốt dọc đường chạy thẳng đến thôn Đông Sơn. Ba dấu chân nặng một dấu chân nhẹ, đó là con ngựa thọt. Khoảng cách giữa vó ngựa khá xa nhau, chứng tỏ con ngựa này vẫn luôn chạy như điên. Con ngựa này là ngựa kéo xe của nhà Lưu Chiêu ở thôn Đông Sơn.”
“Khi ta rời thành, tuyết đã biến thành mưa, cho nên đường xá mới ướŧ áŧ như vậy. Nhưng dấu chân ngựa in trên bùn đất đã có ở đó ngay khi ta rời thành rồi. Điều này chứng tỏ, thời điểm người đó xuất phát trùng với thời điểm ta xuất phát. Chỉ có điều là ta cưỡi lừa, còn người kia thì cưỡi ngựa.”
“Thôn Đông Sơn này lại có tới ba người được chôn cất trong cùng một ngày, điều này quả thật là có chút bất thường đấy. Hữu Hải chúng ta đặt linh cữu ba ngày, trời còn chưa sáng, đám con cháu hiếu thảo đã bắt đầu chuyển quan tài, đến khi lên núi, vừa hay sẽ đúng lúc mặt trời ló dạng ở phía Đông.”
“Thế mà, đã gần giữa trưa rồi, ba nhà các ngươi mới gấp gáp đòi an táng ...”
Trì Thời vừa nói vừa nhìn sang Lục Cẩm. Lục Cẩm gật đầu, đuổi quay lại theo con đường khi nãy bọn họ đi tới. Ở đây trước đó đã từng có hai đoàn đưa tang đi.
Sắc mặt của Trì Thời không chút thay đổi, cúi đầu chỉ vào chân mấy gã nam đinh của Trần gia đang đứng ở trước mặt, “Trên chân của các ngươi dính đầy bùn, mép quần cũng thế. Nhưng đế giày thì lại dính đầy lá thông.”
Nàng vừa nói vừa giơ ngón tay lên chỉ vào một nhóm người khác, “Cũng đều đi từ trong thôn ra, nhưng bọn họ lại khác hoàn toàn với các ngươi. Nếu như bây giờ ta đi lên Đông Sơn, rồi lấy giày của các ngươi ra đối chiếu, thì nhất định sẽ có thể tìm được những dấu chân giống hệt.”
Chu Tiễn đứng cách đó không xa. Sau khi nghe được những lời nói đầy bình tĩnh ấy của Trì Thời, hắn trái lại có vài phần nhìn nàng bằng một cặp mắt khác.
Hắn trước đó lấy làm lạ, tại sao Trì Thời không đến thẳng Đông Sơn mà lại phải đến thôn Đông Sơn này chứ. Rõ ràng là ngay khi hắn bước ra khỏi cổng thành, đã nhìn thấy vết móng ngựa, trong lòng đã có trù tính rồi.
Tuyết đã biến thành mưa, trên núi có rất nhiều dấu vết nhỏ, nhưng đều đã bị gột sạch rồi. Đối với những dấu vết còn sót lại, thì việc Trì Thời có đi xem sớm hay muộn cũng không có gì là khác biệt cả.
Có người báo tin, báo cho ai biết? Cho dù người đó không phải là hung thủ thì ắt hẳn cũng là người có liên quan đến hung thủ. Trước khi hắn đến, có người muốn nhân cơ hội lên núi để xử lý dấu vết gϊếŧ người. Nếu hắn không đi lên Đông Sơn thì chỉ việc lần theo dấu móng ngựa là có thể tìm được người báo tin.
“Các ngươi chỉ có một người phụ thân, một người phụ thân mà thôi, không cần phải lên núi những hai lần chứ?” Trì Thời vừa nói vừa nhìn vào chiếc quan tài bằng gỗ.
“Phụ thân ngươi thân hình to lớn, nặng hơn những nam nhân bình thường rất nhiều. Trọng lượng của quan tài này lại không tương xứng.”
Người Trần gia nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Tên dẫn đầu bị ngã dưới đất đang lau bùn trên mặt một cách đầy chật vật, “Cửu gia đang nói cái gì thế, chúng ta chả hiểu gì cả. Mẹ của Lưu Chiêu đang bị bệnh. Có lẽ là hắn đã đi bốc thuốc, rồi vội vã quay trở về thôi.”
“Mỗi mùa đông, trong thôn đều có rất nhiều người già qua đời. Tiết trời giá rét, lại thiếu thức ăn và quần áo. Người trẻ thì có thể chịu đựng được, nhưng người lớn tuổi không chịu nổi cũng là chuyện thường tình.”
“Cửu gia đã một thời gian không tới. Mà cha ta bệnh nặng, nên người cũng trở nên gầy sọp đi đáng kể. Trong quan tài này cũng chỉ còn lại hai mảnh xương cốt thôi.”
Hắn ta vừa nói vừa lau nước mắt.
Trì Thời lắc đầu, lúc nãy đi qua hai đội đưa tang đi qua trước đó, nàng đã cẩn thận xem qua linh bài. Một trong ba người chết đó không phải là người già.
“Người ngoài đều cho rằng người kia đã bị hổ ăn thịt, nhưng ta biết rằng nàng ấy đã bị người nào đó gϊếŧ hại. Ngươi cho rằng cha của ngươi đã bị hổ ăn thịt, nhưng ai mà biết được rốt cuộc ông ta đã chết như thế nào chứ?”
Trì Thời nói, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía đám người đưa tang của Trần gia.
“Đối với di ngôn của người chết, các ngươi sẽ không thể nào nghe thấy đâu, nhưng ta thì lại có thể nghe được đấy. Đây mới chính là ý nghĩa của ngỗ tác.”
Trì Thời vừa nói vừa tiến lên một bước, đặt tay lên nắp quan tài, “Tại hạ Trì Thời, đến để nghe khổ đau kiếp này của ngươi.”
“Vậy các ngươi muốn phụ thân của mình cứ thế mà chết đi một cách không minh bạch sao?”