Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Chương 6

Ôn Nguyệt đáp lời, sau đó quay trở lại phòng làm việc lớn ngồi xuống và hỏi: [Hệ thống, sao Hoàng Chí Hào lại gϊếŧ người vậy?]

Cô hỏi điều này không chỉ vì tò mò mà còn muốn đánh giá mức độ nguy hiểm của Hoàng Chí Hào. Nếu sự thật thà của anh ta chỉ là vỏ bọc, còn bản chất lại cực kỳ nguy hiểm thì dù có sa thải anh ta khiến tòa soạn tạm thời không có người quản lý, cô cũng sẽ không do dự.

Hệ thống trả lời: [Chuyện này à, kể ra thì dài lắm đấy.]

[Không sao, tôi có thời gian mà, cứ từ từ kể.]

Là một hệ thống ăn dưa, tất nhiên nó có máu buôn dưa lê. Nghe vậy, nó liền hào hứng nói: [Ngài biết Lục Hợp Thải chứ?]

Ôn Nguyệt nhíu mày: [Hoàng Chí Hào thích chơi cái này à?] Ở Hương Giang, Lục Hợp Thải là một loại xổ số hợp pháp nhưng Ôn Nguyệt là người Đại Lục, cô luôn cho rằng đây là một hình thức cờ bạc, mà một khi đã dính vào cờ bạc thì coi như bỏ đi.

[Cũng không hẳn là thích, chỉ là anh ta khá nghèo, dựa vào khả năng của bản thân thì mua nhà chẳng khác nào nằm mơ. Thế nên anh ta mới có thói quen mỗi kỳ mua một vé, ảo tưởng một ngày nào đó trúng số độc đắc để mua nhà lầu.]

Ôn Nguyệt đã hiểu. Có một thời gian cô cũng từng mơ mộng như vậy, hy vọng một ngày nào đó mình sẽ trúng thưởng. Nhưng sau đó, cô nhận ra với cái vận may của mình, mua vé số cũng chỉ tổ làm nền cho người khác nên đành từ bỏ.

[Rồi sao nữa?]

[Hôm qua là sinh nhật con gái của Hoàng Chí Hào, để kịp về nhà với con bé, sau khi tan làm anh ta không đến điểm bán vé số như thường lệ mà nhờ một người bạn hay mua chung Lục Hợp Thải mua hộ.]

Ôn Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên, cô không ngờ Hoàng Chí Hào lại có con gái. Nghe có vẻ anh ta khá quan tâm đến con bé? Cô lại có dự cảm không lành, hỏi: [Chẳng lẽ vé số nhờ mua hộ lại trúng sao?]

[Đúng vậy đó.]

[Trúng bao nhiêu?]

[Giải độc đắc, ba triệu.]

[Bạn anh ta không chịu nhận à?]

Hệ thống ngạc nhiên: [Làm sao ngài biết?]

Vì lướt mạng đọc nhiều tin tức tương tự quá mà, Ôn Nguyệt nghĩ thầm, nhưng lại giả vờ bí ẩn: [Đoán thôi.]

[Wow, ngài giỏi thật!]

Hệ thống cảm thán xong, tiếp tục kể: [Sau khi trúng thưởng, Hoàng Chí Hào liên lạc với bạn nhưng người kia lại nói hôm đó say rượu, quên không mua vé số hộ. Anh ta tin là thật nên vô cùng hối hận. Một tháng sau, nguyên chủ qua đời, tòa soạn báo Đông Giang đóng cửa, Hoàng Chí Hào thất nghiệp. Hai tháng sau nữa, con gái anh ta bị chẩn đoán mắc bệnh tim, chi phí chữa trị rất cao, anh ta không có khả năng chi trả. Đúng lúc này, anh ta tình cờ biết được người bạn kia đã mua nhà, cả gia đình chuyển vào biệt thự. Tìm người hỏi thăm kỹ hơn, mới biết người kia phát tài ngay sau khi có kết quả xổ số. Hoàng Chí Hào càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn tìm đến tận nhà đối chất...]

Là một “cao thủ lướt web”, Ôn Nguyệt cảm thấy mình đã đoán được lý do Hoàng Chí Hào gϊếŧ người.

Quả nhiên, hệ thống tức giận hỏi: [Ký chủ có biết tên khốn đó nói gì không?]

[Hắn ta nói gì?]

[Hắn ta nói “Cho dù tao có mua vé số theo số mày đưa mà trúng thưởng thì sao? Ai có thể chứng minh tấm vé đó là mày nhờ tao mua hộ?”. Hắn ta còn khuyên Hoàng Chí Hào từ bỏ việc chữa bệnh cho con gái, nói rằng vì anh ta đã không đến điểm bán vé số để ở nhà mừng sinh nhật con gái, chứng tỏ con bé số mệnh đã định là phải chết sớm, bảo anh ta đừng phí công vô ích nữa. Hoàng Chí Hào tức giận quá, liền đâm chết anh ta!]

Vừa ăn dưa xong, nhân vật chính đã xuất hiện: “Ôn tiểu thư, chắc khoảng nửa tiếng nữa họ mới về đến nơi đó.”

“Ừm.”

“Sếp...” Hoàng Chí Hào do dự một chút rồi hỏi: “Sếp có muốn ăn đồ ngọt không, để tôi xuống mua cho sếp một phần?”

Ôn Nguyệt thản nhiên đáp: “Không cần đâu, anh cứ về làm việc của mình đi.”