Mặc dù hệ thống đã mở bàn tay vàng ngôn ngữ, nhưng Ôn Nguyệt mới đến, chưa từng giao tiếp với ai nhiều, nên phải mất một lúc chuyển đổi tiếng Quảng Đông sang tiếng phổ thông trong đầu. Vì vậy, cô phản ứng chậm hơn người bình thường một chút, một lúc sau mới nói: "Tôi là Ôn Nguyệt, tòa soạn các chị..."
Cô hơi cân nhắc cách diễn đạt, không quá chắc chắn nói: "Sếp...?"
"Ôn tiểu thư?" Đối phương rõ ràng biết chủ tòa soạn là ai, vội vàng đứng dậy từ sau bàn làm việc, sải bước đến trước mặt Ôn Nguyệt hỏi: "Sao sếp lại đến đây?"
"Đến xem một chút." Ôn Nguyệt đảo mắt nhìn quanh văn phòng: "Chỉ có một mình chị thôi à?"
"Không phải đâu, chủ biên cũng ở đây."
Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, liền có một người đàn ông từ trong phòng chủ biên đi ra. Anh ta nhìn khoảng 35, 36 tuổi, dáng người trung bình, không mập không ốm, tướng mạo bình thường, mặc bộ vest nửa mới nửa cũ, vừa nhìn liền biết cuộc sống không dư dả gì.
Nhiều khi, trang phục của nhân viên cũng có thể phản ánh tình hình của công ty.
Giống như bây giờ, nhìn hai người trung niên trước mặt không hề trau chuốt vẻ bề ngoài, Ôn Nguyệt cảm thấy tòa soạn báo trên danh nghĩa của cô đúng là từ trong ra ngoài đều toát ra một bầu không khí "Sắp đóng cửa đến nơi rồi".
Lúc người đàn ông trung niên đi tới, trong đầu Ôn Nguyệt cũng đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống: [Đinh! Có dưa!]
Thanh âm này không giống với giọng nói của hệ thống, giọng hệ thống mềm mại, giống như giọng bé gái, còn âm thanh này nghe rất máy móc, là kiểu âm thanh của người máy trong ấn tượng của mọi người.
Ôn Nguyệt đang muốn mở miệng hỏi có chuyện gì, thì người đàn ông trung niên từ phòng chủ biên đi ra, vẻ mặt ngạc nhiên tiến đến chào đón cô, ân cần nói: "Ôn tiểu thư, nếu sếp muốn tìm hiểu tình hình tòa soạn, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, sao lại phiền sếp phải đích thân đến một chuyến thế này?"
Ôn Nguyệt không nể mặt anh ta, lạnh nhạt hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhưng rất nhanh nở nụ cười, tự giới thiệu: "Sếp chưa từng đến tòa soạn, có thể không biết tôi, tôi là Hoàng Chí Hào, chủ biên của tòa soạn Đông Giang này."
Ôn Nguyệt "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Tòa soạn chỉ có hai anh chị thôi à?"
Hoàng Chí Hào vội vàng lắc đầu: "Không phải, ngoài tôi và chị Phương, công ty còn có bốn phóng viên nữa, họ đều ra ngoài săn tin rồi."
"À."
Ôn Nguyệt nói, cầm lấy chồng báo chí chất đống trên hai cái bàn trống, tùy ý cầm một tờ lên lật xem, đồng thời nói với hai người đang đứng ở đối diện: "Hai người đi làm việc trước đi, tôi xem qua một chút."