Giọng nói của Tần Tinh Nguyệt trầm xuống, mang theo sự nguy hiểm. Dường như chỉ cần xác nhận đối phương có ý định đó, cô sẽ lập tức ra tay. Trần Tinh giật mình trước ánh mắt của cô, sau đó lập tức nổi giận: "Cậu điên à?"
Anh ta cố giật tay ra nhưng không được, lòng đầy kinh ngạc trước sức mạnh của cô.
Thấy những người xung quanh bắt đầu chú ý, anh ta tức giận quát: "Mau buông ra! Tần Tinh Nguyệt, cậu bị bệnh à? Chúng ta là bạn học, tôi chỉ muốn nếm thử xem ngon không thôi, cậu lại nói là cướp? Đầu óc cậu có vấn đề sao?"
"Không có sự cho phép của tôi mà động vào đồ của tôi, chính là cướp!"
Trong mạt thế, ai dám cướp đồ ăn của cô, cô gϊếŧ không tha!
Cô siết chặt tay hơn, như thể muốn bóp nát xương cổ tay đối phương. Nhưng đáng tiếc, cơ thể này không còn là thân thể đã được rèn luyện trong mạt thế nữa. Hơn nữa, cô vẫn đang bị thương, nên sức lực không đủ mạnh.
"Đau! Đau! Buông tay! Cậu đúng là đồ thần kinh! Chỉ là một xiên nướng mà làm như báu vật vậy! Ông đây cũng là thiếu gia nhà giàu, có cần phải cướp của cậu không?"
Xung quanh có người bật cười chế giễu, vừa xem náo nhiệt vừa trêu chọc anh ta.
Nhưng chỉ có Trần Tinh biết, tay anh ta thực sự rất đau!
Thấy anh ta la lối, Tần Tinh Nguyệt mới từ từ buông tay, ánh mắt lóe lên tia sáng khó hiểu: "Cậu chắc chứ?"
Trần Tinh cười nhạo: "Cậu yên tâm, chút tiền này tôi không để vào mắt. Mà cậu, hôm nay làm trò như vậy, e rằng sẽ làm mất mặt nhà họ Tần đấy!"
Mất mặt nhà họ Tần?
Nhà họ Tần liên quan gì đến cô?
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Chỉ cần cậu không hối hận là được. Này, các chủ tiệm đến thu tiền rồi, cậu trả tiền đi!”
Chỉ thấy tất cả chủ tiệm trên con phố này đều cầm mã QR tiến lại gần, trên mặt nở nụ cười niềm nở. Bảy tám chục người cùng làm vậy một lúc khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.
Trần Tinh cười khẩy: “Chút tiền lẻ mà cũng khiến đám người này bận rộn như vậy, đúng là lũ nhà quê!”
Tần Tinh Nguyệt nhìn anh ta, giọng nói lớn như vậy cũng không biết hạ xuống một chút, kiêu ngạo như thế, lát nữa bị đánh cũng chẳng có gì lạ!
"Chút tiền lẻ? Đây không phải chút tiền lẻ!"
Mỗi cửa hàng ít nhất cũng tiêu vài chục nghìn, nếu không phải vì cửa hàng của họ chỉ có bấy nhiêu hàng, cô tiêu còn nhiều hơn nữa.
Cộng lại đã mấy triệu, thế mà trong mắt anh ta vẫn chỉ là “chút tiền lẻ”. Đúng là một kẻ ngốc nhiều tiền, tiêu xài chẳng chớp mắt.
Cô lặng lẽ đứng ra sau lưng anh ta, đề phòng tên này lát nữa bỏ chạy.
Các chủ tiệm đều nghe thấy lời Trần Tinh nói, nhưng chẳng ai dừng bước, cứ như chưa nghe thấy gì, nhanh chóng tiến đến trước mặt anh ta.
“Vị tiểu thư này vừa tiêu 120.000 ở tiệm chúng tôi!”
“Cửa hàng chúng tôi là 30.000!”
“Cửa hàng của chúng tôi —”
Từng chủ tiệm lấy hóa đơn ra, Trần Tinh nhanh chóng không cười nổi nữa, sắc mặt sa sầm thấy rõ.
Anh ta hét lên: "Tiệm các người nhỏ như vậy, làm sao có thể đòi nhiều tiền như thế! Đừng tưởng tôi nhiều tiền mà coi tôi là kẻ ngốc!"
"Chúng tôi không dám lừa anh đâu, Trần tiên sinh, hóa đơn ở đây cả rồi!"
Trần Tinh nhìn vào những hóa đơn dài ngoằng, anh ta suýt nữa ngất xỉu, quay đầu nhìn Tần Tinh Nguyệt: "Tần Tinh Nguyệt, cậu điên rồi à, mua cái gì thế này!!!"
Tần Tinh Nguyệt vẻ mặt vô tội, ngạc nhiên nói: "Không phải cậu bảo tôi muốn mua gì thì mua sao?"
"Cho nên, cậu hối hận rồi?"
Cô nhìn anh ta, nụ cười lạnh lùng dần biến mất: "Không sao, nếu cậu không có tiền thì trả lại đi, dù sao tôi cũng không sợ xấu hổ!"
Trần Tinh nuốt cơn tức vào trong, có bao nhiêu người đang nhìn đây, anh ta chẳng thể nói gì được...
Anh ta nhìn về phía Tần Tinh Nguyệt đang đứng không xa, ánh mắt cô nhìn anh ta với vẻ khinh miệt, như thể anh ta không trả nổi tiền mà lại tỏ ra hào phóng, không thể thốt ra lời hối hận.
"Ai nói tôi không có tiền!" Anh ta hét lên: "Chờ đấy!"
Hét xong, anh ta lấy điện thoại liên lạc với bạn bè, sắc mặt xanh mét.