Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu

Chương 5

Vài giây sau, cô đỗ xe, bước xuống rồi đi thẳng vào tiệm xổ số.

Một lúc sau cô mới từ trong tiệm bước ra, gương mặt bình tĩnh như nước. Dù cô đã sống lại, nhưng kiếp trước chưa từng quan tâm đến xổ số, hoàn toàn không biết ngày nào ra số trúng thưởng.

Nhưng ngay lúc đang thiếu tiền mà lại nhìn thấy cửa hàng này, nếu không thử một lần thì cũng hơi uổng phí.

“Thơm quá!”

“Ục ục...”

Tiếng bụng đói kêu vang lên cùng lúc với lời cô nói.

Trước đó ở nhà kho bỏ hoang cô chỉ ăn một chút, nhưng đã qua lâu như vậy, lại tiêu hao nhiều thể lực, giờ cô lại đói rồi.

Ngửi thấy mùi thơm từ phố ẩm thực bên cạnh, nghĩ đến những món ăn vặt đã bảy năm chưa được thưởng thức, cô không do dự nữa mà sải bước đến trước một quán nướng, cầm thực đơn gọi một đống món ăn.

“Ồ, đây chẳng phải hoa khôi Tần của lớp chúng ta ngày trước sao? Sao trông thảm hại thế này?”

“Tần Tinh Nguyệt, nghe nói cậu là thiên kim thật sự mà nhà họ Tần tìm về đúng không? Sao rồi, đã trở thành tiểu thư nhà giàu mà còn đến mấy chỗ này ăn à? Hay là nhà cô không cho cậu tiền tiêu?”

Một giọng nam vang lên cắt ngang bữa ăn của Tần Tinh Nguyệt. Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Sau quá nhiều năm sống trong mạt thế, những người từng quen thuộc, hoặc là đã chết, hoặc là không còn gặp lại, rất nhiều người cô đã quên mất.

“Cậu nhìn tôi kiểu gì vậy? Không phải không nhớ ra tôi rồi chứ?”

“Mới về nhà họ Tần bao lâu mà đã quên bạn học cũ rồi, không ngờ cậu lại là loại người như thế đấy.”

Những tiếng lải nhải ồn ào bên tai khiến Tần Tinh Nguyệt khó chịu, nhưng cô lười để ý.

Nếu là trong mạt thế, mấy kẻ ngu xuẩn như thế này cô đã đập cho một trận rồi, chứ chẳng đời nào để họ đứng trước mặt mà nói nhảm như vậy.

Nhưng bây giờ có quá nhiều ánh mắt nhìn vào, cô nghĩ mình cần chút kiên nhẫn, thứ mà cô đã đánh mất từ lâu.

Mặc kệ đối phương, cô cầm xiên thịt cừu lên ăn liên tục, rồi đến cánh gà nướng của mình, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà sữa mua từ cửa hàng bên cạnh, vô cùng thỏa mãn.

Tần Tỉnh Nguyệt đã mong nhớ những món này từ lâu lắm rồi. Cô hút mạnh một hơi trà sữa, tiếp tục vùi đầu vào đồ ăn.

Cảnh tượng này khiến Trần Tinh bên cạnh sững sờ. Trong ký ức của anh ta, Tần Tinh Nguyệt là một cô gái có vẻ đẹp kiêu sa rạng rỡ nhưng tính cách lại rất dịu dàng.

Mới vài tháng không gặp, mà đối phương đã trở nên... "hào sảng" thế này sao?

Nhìn dáng vẻ cô ăn uống, chẳng khác gì một kẻ đói khát đầu thai sau mấy đời chưa được ăn no.

Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ khinh thường!

Trước đây anh ta đã từng theo đuổi cô mấy tháng trời nhưng cô chẳng thèm để mắt đến, khiến anh ta ghi hận trong lòng.

Mãi sau này, khi nghe nói cô là thiên kim thất lạc của nhà họ Tần và được đón về, anh ta mới dẹp bỏ những suy nghĩ không mấy tốt đẹp.

Không ngờ một lần nữa gặp mặt, cô lại thảm hại đến mức này. Anh ta nheo mắt, lập tức nhận ra trên người cô đầy vết thương, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp cũng bầm tím. Vậy mà còn không đi bệnh viện...

Xem ra cuộc sống của thiên kim nhà họ Tần cũng chẳng tốt đẹp gì. Anh ta cười lạnh, cơ hội để chế nhạo cô thế này, sao anh ta có thể bỏ qua?

Trên bàn, đồ ăn cô gọi chất đầy một đống. Ngoài xiên nướng trong quán, còn có vô số món ăn vặt khác mà cô đã mua từ những hàng quán gần đó.

Không hổ danh là khu ẩm thực đêm nổi tiếng nhất Hải Thị, hương vị quả thực không chê vào đâu được.

Cô điên cuồng ăn uống, thưởng thức những món mà trong thời kì mạt thế không bao giờ có. Còn về tên đàn ông chướng mắt kia? Hừ, đã sớm bị cô coi như không khí.

Cho đến khi anh ta vươn tay định lấy một xiên nướng trên bàn.

Ngay khi cánh tay anh ta vừa giơ lên, cô lập tức nắm chặt cổ tay anh ta, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu muốn cướp đồ ăn của tôi?"