Sau vài ngày bận rộn, Lâm Dịch cuối cùng cũng chọn được một căn chung cư mới nằm ở khu vực yên tĩnh, an ninh tốt. Hắn chẳng buồn đắn đo, quẹt thẻ một lần thanh toán luôn mà không thèm trả góp hay suy tính dài dòng. Căn hộ mới có ba phòng ngủ, thiết kế phong cách tối giản, nội thất không quá cầu kỳ nhưng tiện nghi đầy đủ, sạch sẽ rộng rãi, so với căn hộ cũ bị đập tan nát thì đúng là như từ địa ngục lên thiên đường.
Sau khi ổn định chỗ ở, Lâm Dịch quyết định dắt A Thanh ra ngoài mua sắm quần áo. Từ lúc nhặt được nhóc đến giờ, A Thanh quanh đi quẩn lại chỉ mặc mấy bộ đồ hắn mua vội trước đó, dù sao cũng là hàng giá rẻ, chỉ để mặc tạm thời. Lần này hắn dứt khoát tiêu tiền không tiếc tay, dắt A Thanh vào trung tâm thương mại, thẳng tiến đến khu quần áo nam giới, bắt đầu vung tiền như nước.
A Thanh chưa bao giờ được ai dẫn đi mua quần áo, cũng chưa từng bước chân vào những nơi xa hoa thế này, tuy vậy cậu không hề lộ ra vẻ luống cuống hay sợ sệt, ngược lại chỉ lẳng lặng theo sát hắn, ngoan ngoãn thử từng bộ đồ theo yêu cầu. Quần áo, giày dép, áo khoác, thậm chí cả đồ ngủ, tất cả đều được Lâm Dịch chọn lựa kỹ lưỡng, không cần nhìn giá tiền, chỉ cần hợp mắt là quét thẻ.
Mua quần áo xong, Lâm Dịch lại dắt A Thanh đi ăn. Cả buổi trưa hai người lượn hết khu ẩm thực này đến khu ẩm thực khác, từ nhà hàng sang trọng đến quán ăn vỉa hè, món nào ngon lạ đều thử qua một lượt. Lâm Dịch cũng không ngờ A Thanh lại ăn uống ngoan ngoãn đến thế, không hề kén chọn, chỉ cần là đồ ăn hắn đưa cậu nhóc đều lẳng lặng nhận lấy rồi ăn hết sạch.
Nhưng món khiến A Thanh thích nhất không phải là sườn bò nướng đắt tiền, không phải là sushi thượng hạng, mà lại là một chiếc hamburger kẹp thịt đơn giản.
Lâm Dịch nhìn A Thanh cắn một miếng hamburger to, ánh mắt lóe sáng như nhặt được bảo vật, vừa ăn vừa ôm lấy chiếc bánh như sợ bị giật mất, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Hắn chống cằm nhìn A Thanh, nhếch môi trêu chọc. “Thế này có phải quá dễ nuôi rồi không?”
A Thanh không đáp, chỉ ôm chặt chiếc hamburger, tiếp tục ăn một cách chăm chú. Từ đầu đến cuối cậu ta vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, lặng lẽ đi theo hắn như một chú chó nhỏ trung thành, không phản đối, không ồn ào, chỉ cần là hắn dẫn đi, cậu nhóc đều ngoan ngoãn đi theo.
Cảm giác này… Lâm Dịch cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt vẫn còn chút non nớt của A Thanh.
Cảm giác này cũng quá lạ lẫm đi rồi.
Sau một ngày vui chơi thoả thích, Lâm Dịch đưa A Thanh đến một khu căn hộ trong thành phố, nơi mà hắn đã sắp xếp một gia sư riêng để kèm cặp nhóc trước khi chính thức nhập học.
"Chào em, em là A Thanh đúng không?" Lục Nhiên cúi đầu dịu dàng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
Song, A Thanh dường như không hiểu ý, cậu vẫn đứng đó, không nhúc nhích, cũng không có ý định bắt tay. Đôi mắt đen sâu thẳm, không có chút gợn sóng im lặng nhìn cô gái kia.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, đặt tay lên vai cậu, cúi người thấp xuống thì thầm: "Ngoan ngoãn, giữ phép tắc.”
Lục Nhiên vội xua tay cười, đôi mắt ánh lên vẻ vui vẻ. "Không sao đâu mà! Tôi rất vui khi có thể giúp một cậu bé đáng yêu như thế này."
Dứt lời, cô ấy cúi xuống ngang tầm A Thanh, dịu dàng nói: "cô tên Lục Nhiên, từ nay chúng ta sẽ học cùng nhau, em cứ thoải mái nhé!"
A Thanh vẫn không đáp, ánh mắt không giấu vẻ lạnh nhạt, chỉ gật đầu qua loa. Nhưng thứ mà Lâm Dịch chú ý hơn lại không phải phản ứng của cậu, mà là ánh mắt cô ta.
Lục Nhiên tỏ ra rất hoà đồng, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt luôn lặng lẽ hướng về phía hắn. Không khó để nhận ra sự mến mộ ẩn giấu trong đôi mắt ấy. Cái kiểu nhìn này cũng quá rõ ràng.
Lâm Dịch không nói gì, chỉ nhếch môi cười nhạt. Hắn cũng không có ý định giải thích hay bận tâm về điều đó, dù sao mục đích chính của hôm nay là tìm gia sư cho A Thanh chứ không phải kết giao bạn bè.
Tuy nhiên, không biết có phải do cậu nhóc kia cũng nhận ra điều đó hay không, ánh mắt sắc bén của A Thanh chợt chuyển từ hờ hững sang có phần lạnh lẽo, lặng lẽ dừng trên người cô ta thêm một lát.
Lâm Dịch liếc A Thanh một cái, vỗ nhẹ lên vai cậu, ra hiệu không được làm loạn. Nếu để cậu ta nổi tính xấu ngay bây giờ, thì hắn thực sự đau đầu mất.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Dịch rung lên. Hắn liếc nhìn màn hình rồi cau mày nhấc máy. Sau đó dặn dò Lục Nhiên mấy câu đơn giản rồi nhanh chóng chào tạm biệt, để A Thanh ở lại, còn mình thì rời đi ngay lập tức.
Lúc này trong căn hộ yên tĩnh chỉ còn lại Lục Nhiên và A Thanh. Cô ta vẫn giữ nụ cười dịu dàng, cúi xuống nhìn cậu, chất giọng vang lên ấm áp: "Vậy chúng ta bắt đầu buổi học nhé?"