Vảy Ngược

Chương 14: Tìm người dạy kèm

Căn phòng u ám chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình trước mặt. Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn gỗ lớn, xung quanh bừa bộn những chồng tài liệu chất cao, vài xấp giấy rơi rải rác phủ kín mặt bàn. Cánh tay trái được gắn một ống tiêm mảnh, từng giọt chất lỏng đỏ sậm chậm rãi chảy vào tĩnh mạch.

Trên màn hình, một đoạn video đang phát.

Cảnh quay rung lắc, hỗn loạn, cùng với tiếng la hét thất thanh của một gã thanh niên, âm thanh thịt bị xé rách, máu văng tung tóe. Giữa những hình ảnh chập chờn có thể thấy bóng dáng một sinh vật không rõ hình dạng đang gầm gừ, cơ thể méo mó biến dạng dưới ánh đèn nhập nhòe.

Người đàn ông im lặng quan sát. Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng rè rè của máy chiếu và tiếng nhỏ giọt đều đặn từ ống tiêm bên tay trái.

Cuối cùng, khi hình dạng quái vật của A Thanh hiện lên rõ ràng nhất, khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên. Một nụ cười mơ hồ, như thể vừa tìm thấy một điều thú vị.

-------

Lieo cười đến mức sắp lăn ra đất, tiếng cười không chút che giấu vang vọng khắp căn hộ nhỏ. Anh ta ôm bụng, người rung bần bật như thể vừa chứng kiến chuyện gì đó buồn cười nhất đời.

“Ôi trời, cậu… cậu thật sự bị hất nước vào mặt à?! Ha...tôi cứ tưởng chỉ có trong phim thôi chứ! Trời ạ, kiểu này thì anh bạn nhà tôi bao giờ mới cưới được vợ đây hả?”

Anh ta vừa nói vừa cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng chỉ cần liếc thấy bộ dạng nhếch nhác, ướt sũng của Lâm Dịch, tiếng cười lại trào ra lần nữa.

Lâm Dịch đứng bất động như một pho tượng, ánh mắt nửa sống nửa chết nhìn Lieo đang cười sắp không thở nổi. Hắn thong thả cởϊ áσ khoác, tiện tay vắt mạnh để dòng nước nhỏ tong tong xuống sàn. Nhìn giọt nước rơi tí tách, hắn không nói không rằng, hờ hững hất ánh mắt qua Lieo như đang cân nhắc xem có nên đuổi anh ta ra khỏi đây một lần nữa không.

Trái ngược với khung cảnh nắc nẻ của căn phòng, A Thanh chẳng hề quan tâm đến trò đùa kia. Mọi sự chú ý đều dồn vào đống sách mà Lieo chuẩn bị cho cậu lúc sáng sau khi Lâm Dịch bảo có việc ra ngoài.

A Thanh chống cằm, đầu hơi nghiêng, đôi mắt đỏ sẫm nheo lại như thể đang nghiền ngẫm thứ gì đó vô cùng khó hiểu. Những ngón tay gầy guộc lật từng trang sách một cách chậm rãi, hàng mi dài rũ xuống che đi biểu cảm trong mắt. A Thanh im lặng suốt một lúc lâu, đến khi Lieo cười đến mức lăn xuống sàn, cậu mới chậm rãi khép sách lại, ngón tay gõ nhẹ lên bìa sách hai lần, gương bình thản như thể đang ngồi trước một tách trà chiều, chậm rãi lên tiếng:

“Những thứ này…tôi chẳng hiểu gì cả.”

Lâm Dịch rút khăn giấy lau tóc, liếc qua trang sách A Thanh vừa đọc, một nghiên cứu nâng cao về tái tạo gen sinh học. Hắn đờ người một giây, khẽ nhíu mày, ngón tay day day thái dương. Một đứa trẻ dã nhân lớn lên trong rừng, còn chưa hiểu hết chữ viết, vậy mà thằng ngốc Lieo lại ném cho cậu ta một cuốn sách nghiên cứu cấp cao? Cái suy nghĩ của anh ta rốt cuộc bị cái gì vậy?

Lieo nghe vậy càng cười dữ hơn, tay vỗ xuống sàn đánh đét một cái, gần như lăn lộn, xua tay nói trong tiếng cười đứt quãng: “Không sao, không sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu thôi."

A Thanh nhìn Lieo bằng ánh mắt sâu thẳm, đôi đồng tử đỏ như đá quý phản chiếu ánh đèn mờ nhạt trong phòng. Cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta hồi lâu. Như thể đang đáng giá con người này có vấn đề về trí tuệ.

Lâm Dịch cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn Lieo như nhìn một con người không còn thuốc chữa. "Cười đủ chưa? Có cần tôi đổ thêm ly nước nữa cho đủ bộ không?" Giọng điệu của hắn đều đều, không mang theo chút cảm xúc, nhưng lại khiến Leo khựng lại trong giây lát, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

“Tôi nói này, Lâm Dịch," Leo chống tay ngồi dậy, khóe môi vẫn cong lên đầy vẻ chế nhạo, "anh đúng là kiểu người có thể nhịn đến phút cuối mới phản đòn đấy nhỉ? Không hổ danh là chuyên gia nghiên cứu kiêm chuyên gia mặt than.”

Lâm Dịch không thèm đáp, chỉ hờ hững liếc anh ta một cái rồi quay sang nhìn A Thanh vẫn đang ngồi vững trên ghế sô pha, tay chống cằm, ánh mắt như đang suy tư gì đó. Cậu ta lật qua lật lại cuốn sách trên tay, nhưng rõ ràng chẳng có lấy một tia hiểu biết trong mắt. Hắn chợt nhớ ra, đứa trẻ này dù có vẻ ngoài trầm tĩnh hơn hẳn những thiếu niên đồng trang lứa, nhưng thực chất, vốn kiến thức căn bản của cậu ta gần như bằng không.

Nhìn A Thanh cầm quyển sách nghiên cứu cao cấp như thể đang đọc một loại ngôn ngữ ngoài hành tinh, Lâm Dịch thở dài, vứt khăn giấy qua một bên, bắt đầu cân nhắc. Hắn không thể để A Thanh cứ thế mà bước vào trường học chính quy được, không phải lo lắng về danh tính, mà đơn giản là nếu cậu ta không có kiến thức nền tảng, học chung với những đứa trẻ khác chẳng khác gì ném một con sư tử vào giữa bầy cừu. Vậy nên, trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, hắn cần phải tìm một gia sư dạy kèm riêng cho A Thanh.

Hắn nhíu mày suy nghĩ, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn, đôi mắt đăm chiêu như đang tính toán điều gì đó. Đúng lúc này, Lieo lại không nhịn được mà chen vào, giọng điệu lười biếng nhưng vẫn mang theo chút hứng thú. "Này, anh thật sự muốn cho nhóc đó đến trường à? Tôi cứ tưởng anhsẽ nhốt nhóc trong phòng thí nghiệm của mình rồi nghiên cứu cho đến già luôn chứ?"

Lâm Dịch lườm anh ta, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút mỉa mai. "Tôi không phải cậu, không có sở thích nuôi nhốt con người để làm thú cưng."

Lieo bật cười, không hề thấy bị chọc tức, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng. “Phản đòn khá lắm, nhưng tôi vẫn thấy chuyện này khá phi thực tế đấy. Một đứa trẻ sống hoang dã hơn mười năm, bây giờ lại định để nó hòa nhập với xã hội văn minh? Anh nghĩ nó đơn giản vậy sao?”

Lâm Dịch không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn A Thanh một lúc lâu. Cậu ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng đôi mắt đỏ sẫm lại mang theo một tia bất định mơ hồ. Nhìn đứa trẻ này, hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ Lieo nói cũng không sai. Nhưng... dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải thử xem.