Trùng Sinh Mạt Thế: Khách Sạn Của Tôi Có Vật Tư Vô Han

Chương 7

Chín cái đuôi của Tiểu Hồ Ly vì áy náy mà lúc này bay loạn xạ khắp nơi.

Hai tiếng không phải là thời gian quá dài, nhưng cũng không quá ngắn. Lưu Y Y cứ tưởng có thể bám víu ở đây một chút, ai ngờ lại bị tống ra ngoài nhanh như vậy.

Khoảnh khắc bị thế lực của khách sạn đẩy ra ngoài, gương mặt cô ta lộ rõ vẻ kinh hoàng.

"Con tiện nhân này! Mày đã làm gì tao?"

"Tôi nói rồi, cô chỉ được ở đây đúng hai tiếng. Bye bye nhé!"

"Không! Tao không muốn ra ngoài! Cứu tao với! Mày—"

Câu nói còn chưa kịp dứt, Lưu Y Y đã bị một luồng sáng từ khách sạn đẩy thẳng ra ngoài.

"Cô ta chắc không chết đâu nhỉ?"

Dù gì cũng là nữ phụ ác độc dùng để kích hoạt tình tiết, chắc không dễ chết vậy đâu?

"Ký chủ yên tâm, khi nào cô ta hoàn thành nhiệm vụ trong cốt truyện, cô ta sẽ không chết được."

Tất nhiên, đó là nếu không có sự can thiệp từ Sở Giang Nguyệt.

Câu này, Tiểu Hồ Ly không dám nói ra.

Sở Giang Nguyệt cũng chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, chứ Lưu Y Y sau này sống chết ra sao, cô chẳng quan tâm.

Chưa đầy bao lâu sau khi Lưu Y Y bị đuổi đi, Thôi Hạo đã dẫn theo Tưởng Trân Trân quay lại.

Anh ta đeo một chiếc ba lô đen to đùng, vừa vào khách sạn đã đặt ngay lên quầy, sau đó đổ hết đồ vào khay đổi điểm.

【Phát hiện: 20 miếng kim loại, 10 viên ngọc phỉ thúy, 20 viên kim cương… Tổng giá trị quy đổi: 2 vàng, 50 bạc, 60 đồng. Xác nhận đổi? Nhấn ‘Có’ để xác nhận, ‘Không’ để hủy.】

Nhìn đống đồ này, Sở Giang Nguyệt đoán có lẽ Thôi Hạo đã tìm được một cửa hàng trang sức.

Thấy nhiều đồ như vậy mà quy đổi ra chỉ được từng đó tiền, sắc mặt Thôi Hạo có chút khó coi.

Nhưng anh ta cũng biết rõ, thời thế thay đổi rồi, không thể làm gì khác ngoài đồng ý đổi.

【Chúc mừng anh Thôi Hạo trở thành vị khách đầu tiên của khách sạn Giang Lâm! Đã đổi thành công 2 vàng, 50 bạc, 60 đồng. Nhân dịp nạp lần đầu, tặng kèm thẻ căn cước khách hàng. Xin hãy giữ gìn cẩn thận.】

Ngay lập tức, tất cả đồ vật trên khay biến mất, thay vào đó là một chiếc thẻ bạc có kích thước như thẻ ngân hàng.

"Đây là thẻ căn cước của anh, sau này mọi giao dịch hay hoạt động trong khách sạn đều có thể quẹt thẻ này."

Thôi Hạo không để Tưởng Trân Trân đổi đồ, mà kéo cô ta thẳng đến khu hàng hóa, mua vài cái bánh bao rồi rời đi ngay.

Tưởng Trân Trân từ lúc bước vào khách sạn đã không ngừng nhìn Sở Giang Nguyệt bằng ánh mắt cầu xin, nhưng cô hoàn toàn phớt lờ.

Lần này, cô sẽ không bị Tưởng Trân Trân lừa nữa.

Khách sạn Giang Lâm nằm gần khu biệt thự Thịnh Thế Hoa Đô. Dù là khu biệt thự nhưng người ở cũng không hề ít.

Sau khi Thôi Hạo dẫn Tưởng Trân Trân rời đi chưa bao lâu, Sở Giang Nguyệt qua cánh cửa lớn mở rộng của khách sạn đã trông thấy một người dùng dị năng, đánh bay một đám thây ma thành tro đen.

Mạt thế mới bắt đầu mà đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng lôi hệ – năng lực có sức tấn công mạnh nhất trong kiếp trước. Đây đúng chuẩn combo của nam chính rồi!

Nhưng một người mạnh mẽ thế này, kiếp trước cô lại chưa từng gặp qua. Điều này khiến Sở Giang Nguyệt không khỏi nghi hoặc.

Thẩm Tri Quy từ sớm đã phát hiện sự tồn tại của Sở Giang Nguyệt và khách sạn Giang Lâm.

Anh ta đã sống ở Thịnh Thế Hoa Đô được năm năm, nên rất rõ ràng – người phụ nữ này và tòa nhà khách sạn này, chắc chắn chỉ mới xuất hiện sau khi virus thây ma bùng phát.

Dù là người đột nhiên xuất hiện hay tòa nhà lạ lẫm giữa mạt thế, tất cả đều toát lên vẻ kỳ bí.

Để đảm bảo an toàn cho bản thân và đồng đội, Thẩm Tri Quy quyết định đến tìm hiểu rõ ràng.

Thấy đại lão đang bước về phía mình, Sở Giang Nguyệt đứng sau quầy lễ tân, nở một nụ cười vừa đủ thân thiện:

"Xin chào, đây là khách sạn Giang Lâm. Anh có cần thuê phòng không? Nhân dịp khai trương, giá ưu đãi chỉ 100 đồng tiền đồng một ngày thôi nhé~"