"Tiện nhân! Mày dám đá tao sao? Mày có biết tao là ai không?"
Lưu Y Y vùng vẫy đứng dậy, ánh mắt nhìn Sở Giang Nguyệt như chứa độc.
Sở Giang Nguyệt tiến lên, lại đá cô ta thêm một cú: "Cô nhìn đi, chẳng phải tôi vừa đá cô đấy sao? Sao còn hỏi tôi có dám hay không?"
Lưu Y Y cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị cú đá này làm cho xê dịch.
Biết bản thân đang ở thế yếu, hơn nữa bên ngoài toàn là quái vật ăn thịt người, không muốn bị đuổi đi, cô ta lựa chọn im lặng, rúc vào góc phòng không lên tiếng.
Chỉ có ánh mắt dưới hàng mi là tràn đầy oán hận.
Tiểu Hồ Ly cảm nhận được tâm trạng Sở Giang Nguyệt không tốt lắm, nên cũng lựa lời mà nói.
"Ký chủ, khách vãng lai không phải khách đặt phòng khách sạn, chỉ có thể ở trong này hai tiếng đồng hồ trong vòng 24 giờ. Có cần nhắc nhở cô ta không?"
Nghe thấy lời của Tiểu Hồ Ly, Sở Giang Nguyệt nhướng mày.
"Từ lúc cô bước vào cửa, hai tiếng sau cô sẽ bị đuổi đi. Nếu không muốn bị tống ra ngoài mà chẳng có sự chuẩn bị nào, tốt nhất nên mau chóng rời khỏi đây."
Dù sao sau này cũng phải mở cửa làm ăn, Sở Giang Nguyệt vẫn quyết định phục vụ chu đáo.
Dù gì cô cũng đã nhắc nhở, nghe hay không là chuyện của Lưu Y Y.
Hiển nhiên, Lưu Y Y chẳng thèm để lời của Sở Giang Nguyệt vào mắt, còn định mặt dày ở lỳ trong này.
Cô ta không tin, bản thân đã vào đây rồi mà đối phương vẫn nhẫn tâm đuổi cô ta ra ngoài được.
Sở Giang Nguyệt tất nhiên có thể xuống tay tàn nhẫn. Nhắc nhở xong, cô trực tiếp vào bếp khách sạn, mở tủ lạnh bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Trong tủ lạnh có đủ loại thực phẩm do khách sạn dự trữ, cả mặn lẫn chay đều có.
Đây cũng là một trong những điểm khiến Sở Giang Nguyệt hài lòng.
Cô tự nấu cho mình một bát mì, chỉ làm đúng một phần, hoàn toàn không có ý định chuẩn bị cho Lưu Y Y.
Từ lúc Sở Giang Nguyệt vào bếp, Lưu Y Y đã thèm thuồng dõi theo.
Vì muốn giảm cân, cô ta đã nhịn ăn gần cả tuần rồi. Giờ, hương thơm của bát mì với đầy đủ gia vị bay ra ngoài, khiến cô ta không thể kiềm chế được.
Khi Sở Giang Nguyệt bưng tô mì ra, ngồi xuống bàn ăn trong đại sảnh, Lưu Y Y không nhịn nổi nữa.
"Này! Tôi cũng muốn ăn, cô làm thêm một bát cho tôi!"
Sở Giang Nguyệt chẳng thèm để tâm, tiếp tục ăn của mình.
Lưu Y Y xưa nay quen được chiều chuộng, dù làm gì cũng có gia đình đứng ra lo liệu.
Thấy Sở Giang Nguyệt không đoái hoài, cô ta lập tức nổi nóng, chẳng màng bản thân đang trong hoàn cảnh nào, liền xông tới định hất đổ bát mì của Sở Giang Nguyệt.
Sở Giang Nguyệt đã sống ba năm trong mạt thế, trân trọng thức ăn đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Nhận ra ý định của Lưu Y Y, sắc mặt cô trầm xuống, nâng chân đá thẳng vào cô ta lần nữa.
"Cút!"
Lưu Y Y lại bị đá văng vào tường, rơi xuống đất, máu huyết dâng trào, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Có thể thấy cú đá lần này, Sở Giang Nguyệt đã dùng toàn lực.
Bị đá liên tiếp ba lần, Lưu Y Y sinh ra nỗi sợ hãi xen lẫn hận thù với Sở Giang Nguyệt.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu nhục nhã như thế, trong mắt tràn đầy phẫn hận, nhưng bây giờ không phải đối thủ của đối phương, chỉ có thể nhịn nhục.
Cô ta thầm nghĩ, một ngày nào đó nhất định sẽ khiến Sở Giang Nguyệt trả giá vì những gì đã làm hôm nay!
"Cậu bảo tôi đừng gϊếŧ cô ta, nhưng người ta lại một lòng muốn gϊếŧ tôi đấy."
Vừa ăn, Sở Giang Nguyệt vừa phàn nàn với Tiểu Hồ Ly trong đầu.
Tiểu Hồ Ly có chút chột dạ, nó cũng biết lần này Sở Giang Nguyệt chịu thiệt.
Nhưng nó cũng chỉ là một hệ thống mới tinh, trong túi chẳng có gì riêng để bù đắp cho ký chủ cả.
Xong rồi, cảm giác tội lỗi càng lớn hơn, giờ phải làm sao đây?