Ôn Dung suýt nữa thì chết đuối trong nụ hôn sâu đầy cuồng nhiệt này.
Nhưng chỉ suýt thôi.
Giây phút chạm vào ánh mắt sâu thẳm, kiềm chế của người đàn ông, cô như bị dội nguyên một xô nước lạnh!
Lệ Chính Đình – kiểu người vô tình, bạc bẽo, ngay cả khi làm chuyện thân mật nhất cũng chỉ lạnh lùng quan sát, thưởng thức bộ dạng dần mất kiểm soát của người phụ nữ dưới thân.
Dù nhiệt độ trong xe không ngừng tăng lên, Ôn Dung vẫn cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.
"Lệ Chính Đình, anh không yêu tôi, vậy sao chúng ta không buông tha cho nhau? Với sức hấp dẫn của anh, phụ nữ Bắc Thành muốn lên giường với anh nhiều không đếm xuể."
"Sao cứ phải bám lấy tôi không buông?"
Người đàn ông giơ tay lau vết nước bên khóe môi, một động tác đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cao quý chết người.
"Ôn Dung, đừng có không biết điều. Em nghĩ rời khỏi tôi rồi có thể sống tốt ở Bắc Thành đắt đỏ này à?"
Ánh mắt Lệ Chính Đình quá mức khinh thường, khiến Ôn Dung tức đến mức định cãi lại, nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, lòng cô trầm xuống. Theo phản xạ, cô liếc sang Lệ Chính Đình, lại thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy thú vị.
Cô cắn môi, bấm nút nghe, đặt điện thoại bên tai còn lại – cách xa Lệ Chính Đình nhất có thể.
Đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Sao lâu như vậy mới chịu nghe máy?"
Là mẹ cô. Chính xác hơn là… mẹ kế.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Cô không muốn nói nhiều, nhất là khi trước mặt vẫn còn Lệ Chính Đình. Chỉ muốn kết thúc cuộc gọi càng nhanh càng tốt.
Giọng điệu bên kia càng thêm lạnh lẽo:
"Lập tức về nhà. Mẹ và ba có chuyện muốn nói với con. À, gọi cả Chính Đình cùng về."
Nói xong, bà ta trực tiếp cúp máy, không cho Ôn Dung cơ hội từ chối.
Quá trình trọng sinh khiến cô hoàn toàn quên mất những sự kiện quan trọng của đời trước.
Nửa năm trước, tập đoàn nhà họ Ôn thất bại khi chuyển hướng kinh doanh, chính thức phá sản.
Em trai cô gây chuyện ở trường quý tộc, đánh người đến mức bị kiện.
Ba cô vì không chịu nổi cú sốc cả đời gây dựng cơ nghiệp lại đổ sông đổ bể, tức giận đến phát bệnh nặng. Chi phí điều trị mỗi tháng lên đến hàng trăm triệu, mà số tiền đó… đều là Lệ Chính Đình bỏ ra.
Vậy mà mẹ kế vẫn không hài lòng. Bà ta ghét cay ghét đắng việc cô làm thiếu phu nhân nhà họ Lệ mà chẳng mang về được bao nhiêu tiền.
Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến mức từng lời đối thoại trong cuộc gọi đều lọt vào tai Lệ Chính Đình một cách rõ ràng.
Ôn Dung cảm thấy da đầu tê rần, lập tức vươn tay mở cửa xe. Nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong, quyền kiểm soát nằm trong tay Lệ Chính Đình.
Cô tức giận nói:
"Mở cửa, tôi muốn xuống xe!"
Thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, Lệ Chính Đình lại bất giác cảm thấy đáng yêu.
Lần đầu tiên trong đời, anh nảy sinh ý muốn trêu chọc cô—
“Bà Lệ, nếu cần giúp đỡ, cứ nói nhé.”
Ôn Dung không cần suy nghĩ mà từ chối ngay: "Không cần."
Lệ Chính Đình vốn chẳng phải người kiên nhẫn, bị từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Anh kéo tay Ôn Dung khi cô định chạm vào nút mở khóa, giữ chặt cô trên đùi mình, đồng thời nhấn nút nâng tấm ngăn lên: “Tới nhà họ Ôn.”
Ôn Dung giãy giụa không thoát, mà cũng không thể làm loạn ngay trước mặt tài xế, đành ngồi yên trên đùi Lệ Chính Đình, mặc kệ anh chiếm tiện nghi, chẳng thể phản kháng.
"Nói thật nhé, thỉnh thoảng chơi trò muốn từ chối mà lại đồng ý, cũng thú vị phết..."
Lệ Chính Đình ghé sát tai Ôn Dung, hơi thở nóng rực phả vào khiến cô run lên, cả người mềm nhũn như sợi bún, tựa hệt một cây tơ hồng bám chặt vào người anh.
Nhà họ Ôn bây giờ đã chẳng còn là nhà họ Ôn ngày xưa.
Khi tài xế dừng xe trước một khu chung cư cũ kỹ, Lệ Chính Đình nhíu mày: "Sao lại dừng ở đây?"
Tài xế cung kính đáp: "Lệ tổng, hiện tại gia đình phu nhân sống ở khu này."
Lệ Chính Đình thật không ngờ, nhà họ Ôn dù gì cũng từng là tầng lớp trung lưu, thế mà lại sa sút đến mức phải chen chúc trong khu ổ chuột này.
Ôn Dung chỉnh lại váy áo lộn xộn, vuốt những sợi tóc rối ra sau tai, rồi cười nhạt nhìn Lệ Chính Đình: "Lệ tổng mà không chịu nổi thì đi ngay đi, nơi này không phải chỗ dành cho người như anh."
Thái độ của cô khiến Lệ Chính Đình thấy gai mắt, anh bước tới bóp cằm cô, khẽ nhếch môi: "Nếu tôi đi, thì em ăn nói thế nào với mẹ em đây?"
Sau khi tài xế báo số tầng, Lệ Chính Đình sải bước vào khu chung cư, dáng vẻ cao quý, khí chất nổi bật hoàn toàn đối lập với không gian cũ kỹ, xuống cấp nơi đây.
Thậm chí còn có người đứng lại tò mò nhìn họ.
Ôn Dung thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này.
Kiếp trước, anh ghét cô đến mức không thèm liếc mắt nhìn, bây giờ lại bám riết không buông.
Mẹ kế của Ôn Dung mở cửa, vừa nhìn thấy hai người đứng ngoài liền sững sờ.
Dù gì cũng từng gặp nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn khiến bà ta khựng lại.
Bởi vì hai người họ đứng cạnh nhau quá đẹp!
Sau khi vào nhà, Lệ Chính Đình quét mắt nhìn căn hộ vỏn vẹn 60 mét vuông, chỉ to bằng một phòng tắm trong biệt thự của anh, ánh mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mẹ kế Ôn Dung nhiệt tình tiếp đãi Lệ Chính Đình, pha trà, rót nước đủ kiểu, nhưng hoàn toàn làm lơ Ôn Dung, người vẫn còn đang đứng ngoài cửa.