Ôn Dung còn chưa kịp quay người thì cổ tay đã bị ai đó túm chặt! Hương bạc hà lạnh lẽo quen thuộc bao quanh lấy cô, ngước mắt lên, đập vào mắt là gương mặt lạnh băng của Lệ Chính Đình.
Mà đúng lúc này, Ôn Dung còn chưa kịp thu lại vẻ mặt đắc ý, ánh mắt của Lệ Chính Đình lại trầm xuống mấy phần!
"Ai cho em cái gan dám làm loạn như vậy?"
Ôn Dung lập tức thu lại biểu cảm, ngay cả khóe mắt hơi cong lên cũng trở nên lạnh nhạt:
"Dĩ nhiên là do anh cả thôi, nếu không phải anh dám ngang nhiên đưa phụ nữ khác đi tình tứ giữa ban ngày, thì cũng chẳng bị tôi bắt gặp thế này. Lần sau muốn hẹn hò vụиɠ ŧяộʍ, nhớ chọn chỗ nào kín đáo chút, ví dụ như… rừng cây nhỏ chẳng hạn?"
Vừa dứt lời, Ôn Dung cau mày, dứt khoát giật tay ra khỏi bàn tay to lớn kia, thuận tiện lùi lại mấy bước, tránh xa cái mùi nước hoa trên người anh ta.
Biểu cảm khó chịu ấy chẳng qua cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, nhưng Lệ Chính Đình nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn giận dữ!
"Hừ! Diễn tròn vai mấy năm như vậy, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi sao? Không còn làm bộ làm tịch nữa hả? Xem ra tôi đánh giá thấp cô rồi, Ôn Dung."
Nếu là trước kia, nghe những lời mỉa mai này, Ôn Dung chắc chắn sẽ âm thầm đau lòng rất lâu. Đây cũng là lý do vì sao một cô gái từng phóng khoáng vô tư như cô, lại dần thu mình lại sau khi kết hôn.
Vì những hiểu lầm và tổn thương từ Lệ Chính Đình, cô không chỉ dừng lại việc yêu anh, mà còn quên luôn cách yêu bản thân mình.
Ôn Dung cười tự giễu. Đúng là ngày xưa cô ngu thật!
"Đúng! Tôi chính là một kẻ tâm cơ! Giả vờ mấy năm trời, tôi chịu đủ rồi! Tôi không muốn nhịn nữa! Lệ Chính Đình, tôi vẫn giữ nguyên câu đó, tôi không muốn tiếp tục với anh nữa! Tôi muốn ly hôn!"
"Ly hôn?"
Lệ Chính Đình đột nhiên bật cười, nụ cười mang theo vài phần nguy hiểm, nghiến răng nói:
"Tốt thôi!"
Xe vừa trờ tới, Lệ Chính Đình không nói hai lời kéo mạnh Ôn Dung lên xe. Nhưng cô đâu phải loại dễ dàng chịu thua?
Mặc cho thân thể nhỏ nhắn ra sức giãy giụa, nhưng sức cô làm sao địch lại anh? Ngược lại, hành động vùng vẫy này lại vô tình chạm vào một dây thần kinh nào đó của anh, khiến lý trí của Lệ Chính Đình càng lúc càng căng như dây đàn.
"Thả tôi ra! Lệ Chính Đình, anh mà còn không thả, muốn bị thiên hạ chửi rủa thì cứ giữ tôi lại đi!"
Lời còn chưa dứt, cằm cô đã bị bóp đến đau điếng, không khí quanh cô như bị rút sạch, tất cả những câu định hét lên đều bị chặn lại!
Lệ Chính Đình không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, ép Ôn Dung vào cánh cửa xe, hai tay cô bị giữ chặt không nhúc nhích được.
… Một lúc sau.
Ánh mắt Lệ Chính Đình trầm xuống, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang không cam lòng. Làn da trắng nõn của Ôn Dung nhuốm một tầng hồng nhạt, gương mặt tinh xảo lúc này lại có chút ủy khuất, khiến người ta nhìn vào không khỏi mềm lòng.
Nhưng trong mắt Ôn Dung, gương mặt này lại chẳng khác gì ác quỷ!
Cô không tự chủ nhớ lại đêm tân hôn kia, cái đêm mà cô suýt mất mạng dưới tay Lệ Chính Đình…
Thấy cô ngoan ngoãn như trước, ánh mắt người đàn ông hài lòng hơn hẳn. Hơi thở nóng rực phả bên tai cô, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Muốn mất mặt ngay tại đây, hay ngoan ngoãn lên xe nói chuyện đàng hoàng, hửm?"
Cô tức đến mức á khẩu, hàm răng cắn chặt đến nỗi phát ra tiếng ken két.
Trong đầu Ôn Dung vụt qua suy nghĩ, cô có nên hét lên cầu cứu không? Nhưng ý tưởng này chưa kịp thành hình đã bị bóp nát ngay lập tức.
Người trước mặt là Lệ Chính Đình – một đại ca hô phong hoán vũ ở Bắc Thành, ai dám đắc tội?
Hơn nữa, đây là cổng trường. Xung quanh có nhiều người, nhưng có ai dám nhảy ra giúp cô không?
Lần đầu tiên trong đời, Ôn Dung cảm nhận rõ ràng thế nào là tuyệt vọng.
Cuối cùng, cô vẫn phải thỏa hiệp. Giọng nói như muỗi kêu:
"… Lên xe."
Vừa vào trong xe, tài xế lập tức hiểu chuyện, bấm nút kéo tấm ngăn giữa hàng ghế trước và sau xuống.
Ôn Dung cảm giác cả người như bị thiêu đốt, gương mặt nóng bừng, cảm giác nhục nhã tràn ngập trong lòng.
Ngược lại, Lệ Chính Đình thì vô cùng hài lòng, nhướn mày cười nhạt, đặc biệt đánh giá cao sự tinh ý của tài xế.
Chiếc xe sang trọng với lớp kính đen kín mít, cách âm hoàn hảo.
Trong khoang xe, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người, hòa vào nhau…
Và cả tiếng tim đập hoảng loạn của ai đó.