Trong một thế giới hiện đại nơi linh khí dần cạn kiệt, một tia tà khí từ đâu đó vô tình bám vào cơ thể thiếu niên Cố Tích.
Tà thần ký sinh trên thân thể nam chính, lợi dụng cơ thể này để dưỡng thương, đồng thời hấp thụ tinh khí con người để khôi phục bản thể.
Nam chính Cố Tích, dưới sự điều khiển của tà thần, chỉ có thể bất lực nhìn thấy đồng bào và người thân của mình bị gϊếŧ hại, mà không thể làm gì.
Cuốn tiểu thuyết miêu tả chi tiết vô số cảnh nhân vật phụ chết thảm dưới tay tà thần, chẳng khác nào một phiên bản chữ của "Final Destination".
Nếu đây chỉ đơn thuần là một bộ truyện kinh dị máu me bình thường, thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tác giả đã tạo ra một cú plot twist cực lớn ở cuối truyện.
Khi tà thần đã nuốt chửng hàng vạn linh hồn, sau nhiều năm nghỉ dưỡng, hắn đã khôi phục đủ sức mạnh. Đúng vào khoảnh khắc tà thần chuẩn bị phá vỡ xác phàm để thống trị thế giới, thì lại bị nam chính phản kích!
Cuối cùng, tà thần bị nam chính mạnh mẽ dung hợp, tan biến hoàn toàn.
Và thế là, nhân loại không còn bị tà thần khống chế nữa… mà bị chính nam chính thống trị.
Kể từ đó, một thời đại đen tối mới bắt đầu.
Bộ truyện này vì được viết từ lâu, với tình tiết khác lạ, nội dung đẫm máu và cái kết gây sốc, nên đã khắc sâu vào ký ức của Hứa Hạo.
Chu Vi nói Cố Tích là một kẻ gϊếŧ người, đã sát hại chính gia đình và bạn cùng phòng của mình. Điều này chứng tỏ, hiện tại Cố Tích đã bị tà thần chiếm đoạt.
Nhưng mà...
Hứa Hạo khó hiểu gãi đầu. Ban ngày khi nhìn thấy Cố Tích, cậu ta đúng là trắng thật, nhưng vừa gầy vừa nhỏ, vóc dáng còn thấp hơn cả cô, nhiều lắm cũng chỉ khoảng 1m70.
Nhưng trong sách miêu tả Cố Tích là một thiếu niên u ám, bệnh tật, đầy dã tâm, lại còn đẹp trai xuất sắc. Nếu không phải như vậy thì sao có thể lọt vào mắt xanh của tà thần được?
Vậy mà tà thần cuối cùng lại chọn một cậu nhóc giã đỗ chưa tới 1m70 để làm vật chứa.
Sao nghe cứ thấy… không đúng cho lắm?
Lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, Hứa Hạo cuối cùng đưa ra quyết định ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
So với việc phải học chung trường với nam chính, sống những ngày tháng căng thẳng, lo lắng, không biết khi nào đến lượt mình toi mạng, chi bằng…
Chi bằng cô thu dọn hành lý, mua vé máy bay sang nước ngoài đoàn tụ với cha mẹ nguyên chủ còn hơn.
Trời cao hoàng đế xa, dù nam chính có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể gϊếŧ cô xuyên cả đại dương?