Cả đám người cười đùa ầm ĩ, đến khi quay lại nhìn Hứa Hạo, mới phát hiện cô giống như một cái cọc gỗ, ngồi bất động trên giường.
“Hứa Hạo, cậu đang ngẩn người cái gì vậy?”
“Này, cậu sao thế?”
Mấy bàn tay đồng loạt quơ quơ trước mặt cô.
Hứa Hạo bị tiếng ồn ào kéo về thực tại, cô nghiêm túc mở miệng: “Cùng tôi chuyển trường đi.”
Cả đám lập tức nghệt mặt, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm: “Cậu điên rồi à? Mới khai giảng được một tháng mà đã đòi chuyển trường?”
Nếu không chuyển trường, e rằng mạng nhỏ này cũng chẳng còn nữa!!!!!
Hứa Hạo nhìn bọn họ với vẻ mặt mơ hồ chẳng hiểu gì, chỉ biết phức tạp khoát tay: "Đi ngủ đi, để tôi yên tĩnh một chút."
Những người khác thấy sắc mặt cô tái nhợt, không dám quấy rối nữa, dứt khoát tắt đèn. Ký túc xá vốn ồn ào náo nhiệt nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Trong bóng tối, cơ thể Hứa Hạo cuộn tròn dưới lớp chăn mỏng, run rẩy vì sợ hãi.
Chẳng trách khi mới đến, cô đã thắc mắc vì sao cái tên Hứa Hạo của nguyên chủ lại giống hệt mình.
Hóa ra cô đã kích hoạt quy tắc bất di bất dịch: Nếu độc giả có tên trùng với nhân vật trong tiểu thuyết, ắt sẽ xuyên vào đó!!!!
Hứa Hạo cố gắng lục tìm ký ức về nguyên tác trong đầu, nhưng đáng tiếc vì thời gian đã quá lâu, những gì cô nhớ được vô cùng ít ỏi.
Cô chỉ nhớ, nhân vật cùng tên với mình trong truyện chỉ là một vai phụ mờ nhạt, không ai để ý, cuối cùng còn bị nam chính vô tình “ăn thịt” mà chết.
Những chi tiết khác thì chẳng nhớ nổi.
Chết tiệt! Cô đã nghi rồi mà, cái số may mắn được xuyên không thành một thiếu gia nhà giàu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ sao có thể rơi trúng đầu cô chứ!
Hóa ra là xuyên vào để làm vật thế mạng!
Nhưng nghĩ lại thì... thân phận của nguyên chủ – một thiếu gia con nhà giàu bị tráo đổi – cũng không tệ.
Ít nhất, cô vẫn còn tiền của nguyên chủ Hứa Hạo.
Trong khi đó, cái cậu thiếu gia thật sự kia – Hứa Hạo – sau khi mở mắt ra lại thấy mình biến thành một cô nhi gầy gò, nghèo túng, không nơi nương tựa.
Cô cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán.
Dù sao thì, tài sản cô có được bây giờ bao gồm: tiền bạc, thẻ tín dụng… và một đống khoản nợ từ JD Baitiao, Alipay Huabei, thêm cả một chiếc điện thoại mua trả góp 24 tháng, mà còn tận 18 tháng chưa thanh toán.
Nói đến bộ tiểu thuyết kinh dị học đường với nhân vật chính là Cố Tích kia thì chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: máu me và đen tối, hoàn toàn không phù hợp với trẻ em.