Chương 3
Ta muốn luyện tập cho hắn có thói quen bị ta hôn. Chuyện này hơi có một chút khó khăn, ta không có thể nào nói “Tu Chân, để cho ta hôn ngươi” còn hắn thì hé môi ra cho ta hôn. Tuy nhiên, ta đã sớm có diệu kế, bằng hiểu biết của ta về hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ để ta tùy ý hôn hắn mà thôi.Đầu tiên, ta cần một lí do. Vì thế một ngày nào đó ở trong núi, ngày này cũng như bao ngày khác, ta gối lên trên đùi Tu Chân mà ngủ trưa, Tu Chân giúp ta khua đuổi con muỗi bay tới, đột nhiên ta ở trong mộng khóc lên, Tu Chân đánh thức ta, hỏi ta làm sao vậy, ta lao vào trong lòng của hắn, tìm được vị trí thoải mái rồi mới nói:
“Tu Chân, ta không muốn chết, ta không muốn rời khỏi ngươi.”
Tu Chân khẩn trương hỏi ta chuyện gì xảy ra, vì thế ta thêm mắm thêm muối, nói ba hoa chích choè, thao thao bất tuyệt, cuối cùng làm cho hắn tin tưởng, ta chỉ có thường thường cùng người khác môi kề môi bổ sung khí mới có thể sống sót. Không lâu trước đây người thường thường giúp ta bỏ sung khí đã chết, không còn có người đồng ý giúp ta độ nữa, cho nên không lâu nữa ta cũng sẽ chết.
Nghe xong lời ta nói, Tu Chân thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn tỏ vẻ tình nguyện giúp ta bổ sung khí. Ha ha, nghe được lời của hắn ta vui sướиɠ cực kỳ, hắn thật đúng là đơn thuần dễ bị lừa. Vì thế ta liền nắm lấy cơ hội mà hôn lấy hắn.
Tu Chân hiển nhiên là lần đầu tiên hôn môi, hắn khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc, còn quên cả thở. Trong lòng ta âm thầm buồn cười, không có cố ý hôn sâu. Tu Chân hôn giống như con người của hắn bình thường thực trong veo, ta tham lam nuốt lấy mỗi từng hơi thở của hắn, cảm nhận hắn đang dần dần trở nên mê loạn. Thật lâu sau, ta rốt cục buông hắn ra, bên môi còn có tia ngân tuyến. Hai má Tu Chân trở nên hồng hồng, thở dồn dập phì phò, đôi môi bình thường màu sắc nhợt nhạt cũng trở nên đỏ tươi, từ một con người bình thường thanh nhã nay trở nên mị thái động lòng người, ta biết mình đã tìm được một bảo vật. Ta khống chế du͙© vọиɠ của mình, bắt buộc chính mình không cần lập tức áp đảo Tu Chân, bởi vì chậm rãi chơi đùa con mồi mới thú vị.
Từ đó về sau, ta cơ hồ mỗi ngày hưởng thụ nụ hôn của Tu Chân. Tu Chân cũng dần dần không còn ngượng ngùng nữa mà trở nên chủ động đáp lại. Có đôi khi ta sẽ tưởng, Tu Chân có phải hay không là ánh mặt trời mà ta một mực tìm kiếm, thế nhưng ta rất nhanh lại phủ nhận. Bởi vì Tu Chân rất trong sáng, bình đạm, rất dễ dàng chinh phục, hắn tựa như một ly trà hoa cúc, thanh đạm mát họng, lại không thể nói là thanh nhã. Hắn thuộc về ta thế nhưng ta không chỉ thuộc về hắn. Thế giới bên ngoài rất phấn khích, có nhiều thứ hấp dẫn ta, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khát vọng mãnh liệt trong ta. Ánh mặt trời của ta không thể yếu đuối như vậy, ta muốn hắn phải mạnh mẽ giống như ta, ta vĩnh viễn sẽ không đi yêu một kẻ yếu ớt. Tu Chân chẳng qua là đồ chơi cho ta giải buồn trong quãng thời gian chờ đợi hoa cúc nở mà thôi.
Hạ đi thu đến, ngày hoa cúc nở rộ sắp tới. Tu Chân sớm đã thói quen cùng ta ôm ấp hôn môi, ta có thể nhìn thấy, trong ánh mắt hắn tràn ngập tình cảm. Ta biết hắn đã yêu ta. Thế nhưng ta đã chán ghét việc phải luôn ở trước mặt hắn sắm vai thiện lương nhu nhược, ta nghĩ muốn gỡ cái mặt nạ dịu dàng này xuống, làm cho hắn chứng kiến vẻ mặt tàn nhẫn âm u của ta, hủy diệt đi nụ cười ôn hòa thuần khiết trên mặt hắn, làm cho hắn hiểu được trên thế giới này còn tồn tại lừa gạt cùng phản bội. Thời gian hoa cúc nở rộ ngày càng tới gần, ý nghĩ này trong lòng ta trở nên càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ta sẽ không lập tức hành động, ta đang chờ đợi thời cơ, một thời cơ hoàn mỹ nhất. Ta thực chờ mong vẻ mặt mộng đẹp bị phá hủy của Tu Chân.
Chín tháng sơ cửu*, trùng cửu** là ngày mà hoa cúc nở đẹp nhất. Hôm nay trời quang đãng, mùi hoa thoảng khắp nơi giống như biểu thị điềm tốt. Tu Chân cũng thật vui vẻ, bởi vì hắn hôm nay xin nghỉ ở đạo quán, có thể có cả ngày cùng một chỗ với ta. Nhìn thấy bộ dáng hắn vui vẻ, ta âm thầm nghĩ, hôm nay đích xác là ngày sẽ làm ngươi suốt đời khó quên.
Ta cùng Tu Chân ở phía sau núi Chung Nam sơn kiếm một nơi cảnh sắc đẹp và tĩnh mịch rồi ngồi xuống. Dã cúc (cúc dại), mĩ tửu (rượu ngon), bằng hữu (bạn bè) đều ở đây, ở đời còn cầu gì hơn nữa. Ta cùng Tu Chân kể chuyện thời thơ ấu của mình. Tuổi thơ của Tu Chân rất đơn giản, hắn một tuổi thì bị ném ở đống rác, may mắn được một vị đạo trưởng ở đạo quan nhặt được. Vị kia đạo trưởng đối hắn tốt lắm, dạy hắn đọc sách biết chữ, đạo lý làm người, đáng tiếc khi hắn mười một tuổi thì vị đạo trưởng kia qua đời, từ đó về sau hắn thường bị các sư huynh đệ bắt nạt. Ta cũng kể về thời thơ ấu của ta. Một tuổi, mẫu thân ta đã bị một người xấu gϊếŧ chết, người xấu kia còn tại trên người của ta hạ độc, làm bị thương cha của ta. Ta rất ít cùng người khác nói đến việc này, chính là giờ phút này không khí làm ta thực thả lỏng, liền bất tri bất giác nói ra chuyện từ đáy lòng. Tu Chân nghe được những bi thảm mà ta gặp được thì không nói gì thêm, chính là gắt gao ôm lấy ta. Tựa vào trong ngực của hắn, ta biết hắn nguyện ý ở cùng ta, giúp ta quên đi đau xót ngày xưa. Ta nghĩ bất luận về sau như thế nào, giờ khắc này ta thật sự thực cảm kích hắn.
Trăng đã lên tới đỉnh, ta đã có chút say, ta đứng lên, nhảy đến một tảng đá cao cao, lớn tiếng ngâm:
“Minh Nguyệt kỷ thì hữu,
Bả tửu vấn thanh thiên,
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xử bất thắng hàn…”
Tu Chân sợ ta ngã sấp xuống, vội vàng đứng lên đỡ lấy ta, ta nửa dựa ở trong lònghắn, nói:
“Tu Chân ta thích ngươi, thực thích thực thích ngươi, ta nghĩ muốn ôm*** ngươi.”
Nói dứt lời, ta theo dõi hắn ánh mắt, chờ đợi hắn đáp lại. Trong lúc nhất thời, mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ có ta cùng Tu Chân ôm nhau đứng ở dưới ánh trăng. Tu Chân đỏ mặt, nhưng hắn cũng không có đẩy ta ra, chính là cúi đầu, ta biết hắn đồng ý.
Bởi vì đây là lần đầu tiên của ta, hơn nữa có cảm giác say, ta không có khống chế tốt lực đạo, khiến Tu Chân bị thương rất nặng. Máu đỏ tươi theo chỗ chúng ta kết hợp chảy xuống, một giọt một giọt, nở rộ thành một đóa hoa mỹ lệ. Ta cũng muốn dịu dàng một chút, chính là bị hắn kẹp chặt cùng nhiệt độ ấm áp khiến ta không thể tự kiềm chế. Tu Chân từ đầu đến cuối tinh mâu**** đều chỉ khép hờ, khóe mắt không ngừng chảy lệ. Cuối cùng, ta rốt cục đem tinh hoa (cái ấy ấy ý:”>)của chính mình bắn vào trong cơ thể của Tu Chân rồi mới chậm rãi rời khỏi hắn.
Giờ phút này Tu Chân đã mệt mỏi, làn da trắng nõn của hắn lưu lại đầy ấn ký màu hồng của ta, đùi trong dính đầy chất lỏng hồng hồng hòa lẫn cùng màu trắng đυ.c của dịch thể. Bởi vì trên thân thể không khoẻ, Tu Chân đang ngủ cũng khẽ cau mày, khó chịu nhỏ giọng rêи ɾỉ. Giờ khắc này ta bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng, dựa theo kế hoạch sớm định ra, ta sẽ đánh thức hắn, sau đó nói cho hắn hết thảy đều là lừa hắn, ta tuyệt không thích hắn. Hắn chỉ là món đồ chơi của ta lúc ta buồn chán mà thôi. Hiện giờ ta cảm thấy chán ghét, cho nên phải rời khỏi hắn. Chính là nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tu Chân, ta quyết định thay đổi chủ ý, ý nghĩ tàn nhẫn trước đó vụt tắt mà thay vào đó là sự thương tiếc đối với nam nhân đã khóc vì ta này. Ta cẩn thận giúp Tu Chân chà lau thân thể, mặc xong quần áo, đưa hắn về khách ***. Xong xuôi ta mới rời đi. Đường cái không một bóng người, trước mắt ta không ngừng hiện lên khuôn mặt Tu Chân đang khóc. Ta nghĩ, chờ đến lúc ta mệt mỏi có lẽ sẽ trở về tìm hắn, bởi vì hắn là người đầu tiên làm cho ta thương tiếc tận đáy lòng.
———————————————————————————————–
* Chín tháng sơ cửu: tính từ đông chí, chín ngày là 1 cửu, đếm từ cửu 1 đến cửu chín
* Trùng cửu: Tết Trùng Cửu (vào ngày 9 tháng 9 âm lịch)
Điển tích:
Theo phong tục của Tàu, Tết Trùng Cửu ăn vào ngày mồng 9 tháng 9.
Nguyên đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện NhữNam, theo học đạo tiên với Phí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo cảnh:
– Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây, gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhà lên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoa cúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn.
Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy.
Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịch chết hết.
Vì tích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạm lên núi, lánh nạn… Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổi tính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu làm thơ.
Sách “Phong Thổ Ký” lại chép:
Cuối đời nhà Hạ (2205-1818 trước D.L.), vua Kiệt *** bạo tàn ác, Thượng Đế muốn răn nhà vua nên giáng một trận thủy tai làm nhà cửa khắp nơi bị chìm xuống biển nước, nhân dân chết đuối, thây nổi đầy sông.
Nạn thủy tai đó nhằm ngày mồng 9 tháng 9. Vì vậy mỗi năm đến ngày này, nhân dân lo sợ, già trẻ gái trai đều đua nhau quảy thực phẩm lên núi cao để lánh nạn… Tục ấy thành lệ.
Đến đời Hán Văn Đế (176-156 trước D.L.), vua cho dựng một đài cao 30 trượng ở trong cung, mỗi năm đến ngày mồng 9 tháng 9, nhà vua cùng vương hậu, vương tử, cung phi đem nhau lên đài ở cho qua hết ngày ấy.
Sau đến đời nhà Đường (618-907), ngày mồng 9 tháng 9 thành ngày lễ tết gọi là Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩ mang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh.
Cổ thi có câu: “Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao”.
“Đăng cao” là lên chỗ cao. “Trùng cửu” và “Đăng cao” đều do điển tích trên
*** ôm: nghĩa là lên giường aka H ah XD~~~~~~
**** tinh mâu: mắt
Bài thơ mà Hoa Tiểu Nguyệt đã ngâm là bài Thủy Điệu Ca Đầu do Tô Thức sáng tác.
Dưới đây là phiên âm bài thơ:
Minh nguyệt kỷ thì hữu
Bả tửu vấn thanh thiên
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc trụ
Cao xứ bất thắng hàn,
Khởi vũ lộng thanh ảnh
Hà sự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thì viên?
Nhân hữu bi hoan ly hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan tuyền
Đãn nguyện nhân trường cửu
Thiên lý cộng thuyền quyên
Dịch Nghĩa:
Tết Trung Thu năm Bính Thìn, uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do (tức Tô Triệt), làm bài từ này.)
Trăng sáng có tự khi nào
Cầm chén rượu hỏi trời xanh
Không biết là cung điện trên trời
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc
Nơi cao rét không chịu nổi
Đứng lên múa, bóng trăng theo người
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía
Ta tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn
Những mong người lâu dài
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng
Dịch thơ:
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
“Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?”
Ta muốn cưỡi gió bay lên vυ't,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.