Chương 2
Hắn thật đúng là người tốt, ngay khi gần mặt đất liền xoay người đem chính mình chuyển xuống phía dưới ta. Thế nhưng ta cũng sẽ không để hắn ngã chết, ở một khắc (khắc ở đây là chỉ khoảnh khắc) cuối cùng, ta đánh một chưởng xuống mặt đất làm giảm đi tốc độ rơi xuống. Sau khi rơi xuống đất, ta nằm trong lòng hắn, cố ý thổi khí lên cổ của hắn, thở gấp nói:“Vừa rồi thật sự thật đáng sợ, cám ơn đạo trưởng đã cứu ta.”
Bằng kinh nghiệm của ta, bình thường nam nhân giờ phút này kìm nén không được, lộ ra bản tính dã thú. Nhưng Tu Chân định lực lại rất cao, hắn cả người cứng ngắc, vẫn là không chút do dự đẩy ta ra, lập tức đứng lên nói:
“Cô nương,xin tự trọng. Bần đạo đưa ngươi về nhà.”
Nhìn thấy hắn bộ dáng nghiêm túc, ta biết hôm nay sắc dụ (dụ dỗ bằng sắc đẹp) sẽ không thành công, vì thế ta nói:
“Vừa rồi ngã xuống làm chân ta bị thương, xin đạo trưởng cõng ta về nhà đi.”
Tu Chân do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng. Ta áp người vào cái lưng mềm dẻo của Tu Chân, cảm giác nhấp nhô hắn mang đến khi đi đường thực thoải mái, ấm áp, ta âm thầm quyết tâm, nhất định phải biến Tu Chân trở thành người của ta.
Ngày hôm sau, ta khôi phục nam trang đi gặp hắn, nhưng bộ dáng không khác nhau nhiều nên nhìn ta vẫn rất bình thường (ở đây ý chỉ vẫn mang dáng vẻ giống nữ nhân). Nhìn thấy ta, Tu Chân gần như sợ ngây người, dụi dụi mắt để xác nhận, cuối cùng ngây ngốc hỏi:
“Tiểu Nguyệt, ngươi vì cái gì phải mặc nam trang?”
Ta thật sự bị hắn đánh bại. Cuối cùng ta giải thích đến quá trưa, thậm chí cới hết quần áo cho hắn xem, hắn mới tin tưởng ta thật sự là nam nhân. Tuy nhiên ta cũng có thu hoạch, nhớ lại lúc ta muốn cởϊ qυầи áo vẻ mặt hắn bối rối ta lại thấy buồn cười. Càng thú vị chính là, khi ta cởi hết quần áo, hắn chết sống không chịu xem, ta đành phải nắm lấy tay hắn làm cho hắn tự mình đυ.ng đến bộ vị kiêu ngạo của ta. Mới vừa đυ.ng chạm trong nháy mắt, ta cùng hắn đều chấn động toàn thân. Tu Chân là bởi vì đυ.ng chạm đến bộ vị nói cho hắn, ta thật là nam nhân khiến hắn hoài nghi sờ soạng vài lần, thậm chí mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm, miệng còn lẩm bẩm nói:
“Đây không phải thật sự, ta nhất định là đang nằm mơ. Một nữ nhân như thế nào hội trong vòng một đêm biến thành nam nhân, ta không tin.”
Ta thì cảm thấy tay Tu Chân thật ấm, hơn nữa do thương xuyên lao động nên trên tay có bạc kiển (vết chai), bàn tay thô tạo cảm giác thực thoải mái. May mắn hắn sờ soạng vài cái liền dừng lại, nếu không ta sẽ mất mặt mà bắn ra trước mặt hắn. Giờ phút này ta càng thêm kiên định muốn có được hắn.
Về sau tiến triển đều thực thuận lợi, bởi vì ta là nam nhân, Tu Chân đối với ta không cố kỵ nữa, mặc ta ấp ấp ôm ôm mà ăn bậy đậu hủ của hắn. Vì Tu Chân có nói “Hai nam nhân lại không thể làm cái gì”, cho nên ta liền tận tình hưởng thụ quyền lợi của chính mình. Ta thường xuyên lợi dụng việc cùng nhau tắm rửa mà nhìn sạch sẽ hắn. Trải qua gần gũi quan sát, ta phát hiện Tu Chân dáng người thật sự không tệ. Tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, so với ta lại cao hơn một đầu, thế nhưng thân thể hắn trắng nõn mảnh khảnh không yếu đuối cộng thêm bởi vì trường kỳ lao động mà có vẻ thêm mềm dẻo, eo thon nhỏ, mông cong vểnh, chân dài, hết thảy đều là loại hình ta thích (khϊếp anh ngắm j` mà kĩ thế =))))))). Ta lấy cớ hai người tắm cho nhau sạch sẽ hơn mà đem toàn thân của hắn cao thấp sờ soạng mấy lần. Da thịt của hắn mềm mại mà co dãn, càng thăm dò ta lại càng thích. Ngoài ra, ta còn lấy cớ lên núi quá mệt mỏi, bắt hắn phải cõng ta, khi ngủ trưa thì sợ lạnh gối lên trên đùi hắn, tóm lại, làm mọi biện pháp khiến cho hắn có thói quen cùng cơ thể của ta tiếp xúc. Một tháng sau, khi hắn đã có thói quen chủ động ôm ta lúc không có ai, ta bắt đầu chuẩn bị giai đoạn huấn luyện thứ hai.