Mạnh Uyển thoáng giật mình, theo ánh mắt Trúc Linh nhìn sang, liền thấy một thiếu niên công tử vận trường sam màu thiên thanh, dung mạo thanh tú, đường nét gương mặt ôn hòa, nổi bật giữa đám đông.
Mà hắn ta cũng đang nhìn về phía hai người các nàng.
Người đó chính là tiểu công tử nhà họ Vệ – Vệ Kỳ.
Đúng lúc nàng cũng không muốn đυ.ng mặt người trong cung, bèn dừng bước, ra hiệu cho hắn ta qua một bên nói chuyện.
Mọi người đều đang đổ lên núi, đài ngắm cảnh hiếm hoi vắng vẻ, chỉ còn lại hai người họ bốn mắt nhìn nhau.
Vệ Kỳ kính cẩn thi lễ, chào hỏi: “Mạnh cô nương, dạo trước nghe nói muội bị bệnh, ta vẫn chưa tiện đến thăm. Bây giờ muội đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Đa tạ công tử quan tâm, ta đã khỏe hẳn rồi.”
Mạnh Uyển khẽ phúc thân đáp lễ, sau đó khách sáo hỏi thăm: “Ta nhớ năm nay công tử sẽ dự khoa cử, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi mùa xuân, sao còn có thời gian ra ngoài?”
“Cô nương vẫn còn nhớ sao?” Vệ Kỳ thoáng ngượng ngùng: “Ngoại tổ mẫu nói cầu danh lợi trên núi Thanh Vân rất linh nghiệm, nên bảo ta tới đây dâng hương.”
Mạnh Uyển mỉm cười: “Vậy thì công tử không may rồi, hôm nay trên núi có điển lễ, thường dân chỉ được đứng ngoài bái vọng, e rằng không thể vào trong quán dâng hương cầu nguyện.”
Vệ Kỳ cũng khẽ cười, không còn vẻ câu nệ như ban đầu, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Lòng thành là quan trọng nhất, thần linh chắc sẽ không để bụng chỉ một nén hương của ta đâu.”
“Công tử tài hoa xuất chúng, lần này nhất định sẽ đề danh vàng bảng, một bước lên mây.”
Chỉ là vài câu khách sáo qua lại, nhưng trên mặt Vệ Kỳ đã thoáng ửng đỏ. Hắn ta ngập ngừng, như thể cố tìm chuyện để nói: “Cô nương cũng đến để cầu phúc ư?”
“Ta chỉ viện cớ để trốn học, ai ngờ lại bị chặn ở đây.” Mạnh Uyển liếc nhìn dòng người tấp nập trên đường núi, khẽ than: “Người người chen lấn như vậy cũng chẳng có gì thú vị, ta còn đang nghĩ có nên về sớm không.”
Nghe vậy, Trúc Linh liền không vui, ôm cánh tay nàng làm nũng: “Cô nương, đến cũng đã đến rồi mà, nô tỳ cũng muốn nhìn Hoàng hậu nương nương một lần.”
Vệ Kỳ nói: “Đường xuống núi đã bị chắn kín, trước sau gì cũng phải đi lên. Dịp này hiếm có, thừa hưởng một chút ân trạch hoàng gia vẫn hơn là đứng đây đợi.”
Mạnh Uyển không còn lý do để từ chối.
Có lẽ, nàng vốn dĩ không cần phải trốn tránh điều gì.
Oán ghét gặp gỡ, yêu thương ly biệt, mong cầu không được – đó đều là chuyện của kiếp trước.
Dù là Trịnh Quý phi, Thành vương, hay là… người đó, tất cả cũng đều đã thuộc về kiếp trước rồi.