Hội Chân Quán ẩn mình giữa rừng cây xanh um tùm. Cơn mưa sớm vừa tạnh, sương mù dày đặc vấn vít khắp núi. Nhìn từ chân núi lên, sắc xanh của cỏ cây quyện cùng nền trời, cảnh sắc trở nên mơ hồ, huyền ảo.
Đi men theo đường núi một lát, còn chưa đến cổng quán, hai người đã thấy một đám đông chặn đường, không ai chịu tiến lên. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đang định đi tiếp thì chợt thấy mấy thanh niên từ phía trước quay lại, mặt mày ủ rũ nói: “Phong tỏa núi rồi, mọi người quay về thôi.”
“Chuyện gì thế?”
Người kia giải thích: “Hôm nay là Thượng Tỵ tiết, Hoàng hậu cùng Quý phi đến núi Thanh Vân du xuân cầu phúc, Tương vương và Thành vương cũng đi theo.”
Mạnh Uyển bỗng nghẹn thở.
Đám đông lập tức xôn xao bàn tán.
“Chao ôi, vậy thì náo nhiệt lắm đây. Thành vương ta từng gặp rồi, nhưng mấy vị nương nương trong cung thì chưa bao giờ được thấy.”
“Có thể tận mắt chứng kiến Hoàng hậu và Quý phi tỷ muội tình thâm, Tương vương và Thành vương huynh đệ hòa thuận, chẳng phải quá mức náo nhiệt sao?”
“Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng chúng ta lại không nhìn thấy gì, vậy chẳng phải uổng công chạy đến tận đây?”
“Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu nương nương và Điện hạ xảy ra chuyện gì, ai có thể gánh vác nổi chứ?”
Có người tiến lên dò hỏi: “Công tử, ngọn núi này sẽ phong tỏa bao lâu?”
“Chắc chỉ vài canh giờ, nếu chư vị có thể chờ thì cũng có thể nán lại một lúc.”
Trúc Linh kéo tay áo Mạnh Uyển, khẽ hỏi: “Cô nương, vậy chúng ta chờ thêm chút nữa?”
Mạnh Uyển lắc đầu. “Lễ nghi của hoàng gia phức tạp, ai biết còn phải đợi bao lâu. Chúng ta tìm nơi khác đi dạo thì hơn.”
“Nhưng ngôi đạo quán gần nhất cách đây ít nhất bốn, năm dặm…”
Còn chưa nói xong, bỗng có người đi dò đường vội vàng chạy trở lại, vừa thở hổn hển vừa vẫy tay về phía đám đông, lớn tiếng báo tin: “Hoàng hậu nương nương vừa ban ý chỉ, nói muốn cùng dân chúng vui vầy, để mọi người hưởng chút phúc khí. Thị vệ trấn giữ sơn môn đã rút lui rồi, ai muốn lên núi thì mau lên đi!”
Nghe tin có thể diện kiến Hoàng hậu nương nương, đám đông lập tức xô đẩy tiến lên. Trúc Linh cũng phấn khởi nắm lấy tay Mạnh Uyển, theo dòng người chen lấn. Mạnh Uyển không lay chuyển được nàng ta, cũng không muốn biểu hiện quá mức khác thường, đành để mặc cho nàng ta kéo đi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, hai người đã bị một đại hán vạm vỡ từ phía sau hấp tấp xô đẩy, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Trúc Linh tức giận vô cùng, quay phắt lại định mắng, nhưng khi thấy rõ mặt đối phương, nàng ta liền sững sờ, lập tức kéo tay áo Mạnh Uyển, kinh ngạc nói: “Cô nương, thật khéo quá.”